Phản Diện Siêu Cấp

Chương 764: Nam nhân của ta

 
 
 
"Ha ha ha ha!"
"Chớ quên, sư tỷ ta hiện tại là có tu vi cao hơn các ngươi, các ngươi vẫn còn đang ở Nguyên Khí Quan a, ta thế nhưng là đã đột phá đến Nguyên Thần Quan, không chỉ có là yêu đương, ở bên trên tu vi các ngươi cũng kém xa ta đấy!"
"Nói năng bậy bạ!"
"Không qua một tháng nữa, ta cũng nhất định có thể đột phá Nguyên Thần Quan!"
"Đừng có xem thường ta!"
"Đứng lại cho ta! !!"
Doanh Phượng Tiên cùng với ba nữ Dương Xuân, một bên đuổi một bên chạy, lại gây ra thêm một trận rối loạn ở trong Thuần Dương Cung, mà ở ven đường, thấy một màn như vậy rất nhiều đệ tử Thuần Dương Cung cũng lộ ra thần sắc cảm khái.
"Hôm nay các sư tỷ rất là có tinh thần a."
"Lúc này lại là Phượng Tiên sư tỷ đang chạy, mấy vị khác đang đuổi a."
"Ta cược hai khối linh thạch, hôm nay Phượng Tiên sư tỷ nhất định có thể chạy thắng mấy vị khác…"
"Ta thêm ba khối linh thạch, mấy người Dương Xuân sư tỷ sẽ thắng, ta cảm thấy hôm nay các nàng có ưu thế rất lớn..."
Ở một trình độ nào đó mọi người đều quen thuộc với bốn nữ ba đuổi một chạy này, có lẽ mỗi một người trong bốn nữ cũng không có phát giác, nhưng ở trên mặt của các nàng, cũng đều mang theo nụ cười, ngay cả khuôn mặt nguyên bản âm u của Doanh Phượng Tiên bây giờ cũng đang dần dần tán đi.
"Haizzz!" Sau khi đi ra từ mật thất bế quan nhà mình, Trần Khuynh Địch thở dài thật sâu.
Vốn dĩ ký thác hy vọng rất lớn vào Kham Loạn Quyết, cuối cùng vẫn khiến cho Trần Khuynh Địch thất vọng rồi, người sáng tạo bản Tuyệt Thế Thần Công này, cuối cùng là vẫn không có thoát ly khỏi cơ sở võ đạo của cái thế giới này.
Cũng không có gì lạ, nếu như thật sự mở ra một con đường mới, vị tiên tổ Tần thị kia chỉ sợ là cũng có thể đánh đồng với Thuần Dương Đạo Tôn, nói cho cùng vẫn là do bản thân ta quá ngây thơ rồi.
Bất quá không sao...
"Còn có hi vọng..."
Lúc này Thuần Dương Cung còn xa mới được xưng là vững như bàn thạch, cho nên Trần Khuynh Địch sẽ tuyệt đối không cho phép bản thân ngừng bước không tiến lên.
Mà khiến cho hắn vẫn bảo trì hy vọng như cũ.
Chính là hệ thống - bàn tay vàng của hắn, mặc dù tên gia hỏa này vào thời khắc mấu chốt luôn yêu thích bẫy người, nhưng có một chút có thể bảo đảm, đó chính là ban thưởng của hệ thống tuyệt đối là hàng thật giá thật.
Thôi diễn đại đạo, căn cứ theo lời nói của hệ thống, đây là ban thưởng rất tương tự cùng với thủ pháp thôi diễn và sáng tạo Vô Lượng Quang Minh Quyết lúc trước, bất quá công hiệu chỉ sợ còn phải mạnh hơn mấy trăm lần, mặc dù không có khả năng khiến cho Trần Khuynh Địch nhờ vào đó tu luyện ra Đại Đạo Huyền Quang, nhưng dù nói như thế nào, mở rộng ở trên cơ sở đã có là vẫn không có vấn đề.
Mà trên thực tế...Trần Khuynh Địch đã có kế hoạch đối với con đường trong tương lai.
Nhưng bị giới hạn bởi vấn đề năng lực, đây chỉ là một cái kế hoạch, thật giống như là lúc trước võ đạo cất bước vậy, từ cảnh giới Hậu Thiên đến Kích Toái Mệnh Tinh, là cảnh giới do nhiều đời thiên kiêu chi tử không ngừng hoàn thiện, không ngừng bổ túc, cuối cùng mới cho ra hệ thống tu luyện như bây giờ, võ đạo ban đầu bất quá cũng chỉ là một cái kế hoạch.
Nếu như không có hệ thống, Trần Khuynh Địch chỉ sợ đến chết cũng chỉ có thể có một cái kế hoạch a.
Nhưng có hệ thống...vậy thì tất cả cũng không giống nhau!
"Muốn tăng cường lực lượng là không có vấn đề!"
"Hiện tại chỉ cần chờ hệ thống thăng cấp xong là được!"
Trần Khuynh Địch ngẩng đầu nói.
Luôn chờ đợi ở trong mật thất bế quan, có cảm giác thân thể đều rỉ sét, không sai, ngẩng đầu nhìn trời, cảm thụ được ánh nắng ấm áp, thế giới tốt đẹp như thế, sinh hoạt tuyệt vời như vậy, bản thân ta làm sao có thể bị một chút tình cảm mặt trái đó khống chế đây? Cần phải lạc quan mà đối mặt với nhân sinh mới đúng...
"Phù!" Ý niệm tới đây, tâm tình của Trần Khuynh Địch lập tức tốt hơn nhiều.
Thậm chí còn có một loại xúc động hát vang một khúc!
Đứng ở cửa ra vào Vạn Thọ Cung, chuyển ánh mắt nhìn bốn phương, Trần Khuynh Địch đột nhiên cảm thấy kinh ngạc, không biết vì sao, ở nơi xa đột nhiên xuất hiện mấy cái điểm đen, hơn nữa còn đang lấy một tốc độ thật nhanh vọt về phía phương hướng này...
Ầm ầm! Trận pháp chung quanh Vạn Thọ Cung tự động vận chuyển, tia sáng xen lẫn, hóa thành một màn ánh sáng một mực bao phủ hắn, mà thân ảnh vọt tới thì là một trước một sau, liên tiếp đụng vào màn sáng, đâm đến mức toàn bộ màn sáng đều đang khẽ run, phảng phất như đã dẫn phát một trận động đất nhỏ vậy.
"Sư huynh!"
"Ách!"
"Phượng Tiên sư muội?"
Màn sáng tán đi, bốn bóng người vọt tới mới hiện ra bộ dáng, dẫn đầu rõ ràng là Doanh Phượng Tiên, mà theo sát phía sau thì là ba người Dương Xuân, Trần Tiêm Tiêm, Lạc Tương Tư.
Chuyện gì đang xảy ra? Phát sinh ra cái gì?
Dường như là nhìn ra nghi hoặc của Trần Khuynh Địch, Doanh Phượng Tiên cong mắt nhìn ba nữ ở sau lưng, bỗng nhiên cười một tiếng nói: "Không có gì đâu sư huynh, chỉ là ta có việc muốn nói với huynh."
"Ấy! ?" Toàn thân của Trần Khuynh Địch chấn động!
"Ách!" Mà ba nữ Dương Xuân cũng chấn động thân thể.
Mà Doanh Phượng Tiên tiếp nhận ánh mắt của mọi người lại giống như không có chuyện gì vậy, ở trên mặt vẫn cười xán lạn như cũ, gằn từng chữ nói ra: "Ta dự định trở về Bái Hỏa Ma Giáo."
"Ta, ta cũng...hả?"
"Kiên quyết không thể...hả?"
Trần Khuynh Địch cùng với ba nữ Dương Xuân vừa định mở miệng nhao nhao ngây ngẩn cả người.
"Phốc phốc." Doanh Phượng Tiên che miệng cười khẽ, rất là vui vẻ khoát tay áo, vừa cười vừa nói: "Ta vẫn còn quá yếu, mà công pháp của ta bây giờ đều bắt nguồn từ Bái Hỏa Ma Giáo, chỉ có trở về mới có thể tiến bộ với tốc độ nhanh nhất, hơn nữa nếu lại không quay về, ở phía Bái Hỏa Ma Giáo chỉ sợ cũng sẽ bất mãn a."
"Trọng yếu hơn chính là..."
"Ta hi vọng sư huynh cũng có thể suy nghĩ một lần thật kỹ."
"Ách!"
Nhìn Doanh Phượng Tiên mặc dù mặt nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại như lửa nóng, phảng phất như mang theo một loại nhiệt độ kỳ lạ nào đó, Trần Khuynh Địch cơ hồ là vô thức lùi lại một bước, cũng không phải là sợ hãi, cũng không phải là lùi bước, chỉ là đơn thuần cảm giác được sự chênh lệch giác ngộ ở giữa hai bên, cử động theo bản năng.
"Nếu như bị ép quá chặt mà nói, nói không chừng sẽ hoàn toàn phản tác dụng, cho nên ta dự định hơi buông lỏng một chút, sư huynh cũng nên suy nghĩ cho thật kỹ a."
"Ta rất chờ mong, có một ngày sư huynh sẽ chính miệng nói thích ta."
"Ặc...!!"
Chuyện này, chuyện này tính là cái gì a...quá giảo hoạt rồi a! Xong đời, người trước mắt này thật sự là Phượng Tiên sư muội sao?
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì ta...
Cả người của Trần Khuynh Địch đều cảm thấy chóng mặt, cảm nhận được cảm giác khắc sâu vào buổi tối ở Thái Dương Kim Thuyền trước đó, loại cảm giác tê dại khi bị một loại tình cảm nồng đậm nào đó bao vây, lan tràn ra từ trong đầu.
"À còn có." Doanh Phượng Tiên quay đầu nhìn về phía ba nữ Dương Xuân, khóe miệng phác hoạ lên một đường cong ác liệt, sau đó dùng thanh âm mà Trần Khuynh Địch không nghe được nhẹ nhàng nói ra: "Coi như không có ta ở đây, cũng không được câu dẫn nam nhân của ta."
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận