Phản Diện Siêu Cấp

Chương 1002: Tiềm lực đời đời tương truyền

 
 
 
Về phần xử lý vấn đề sau đó...làm ơn, đánh lên Tu Di Sơn cũng không phải là chúng ta? Tàng Kinh Các mất trộm, đây tuyệt đối là vấn đề của Thuần Dương Cung cùng với Đại Càn a! Cùng với Đại Chu ta còn có Minh Giáo là không có một chút quan hệ nào!
"Tìm được rồi!"
Sau khi tìm kiếm nửa ngày, thái tử Hoành Xương rốt cục đã ở bên trong biển sách Tàng Kinh Các tìm được một quyển sách hiện ra ánh vàng.
Hắn cũng không có lấy quyển sách này đi, dù sao thì loại tuyệt thế võ công này cũng chỉ có một bản duy nhất, nếu như hắn cầm đi, Phật Môn coi như sẽ đứt gãy phần truyền thừa này, đây tuyệt đối là thiên đại cừu hận.
Cho nên thái tử Hoành Xương chỉ phá mở cấm chế của quyển sách, sau đó phục chế lại một phần, liền đặt nó lại chỗ cũ. Nhưng ở một bên khác, mấy người Long Ngạo Thiên cũng không có khách khí như vậy.
"Lấy đi toàn bộ!"
"Không nên khách khí với đám lừa trọc kia!"
"Ha ha! Tìm được rồi! [Phật Thuyết Địa Tàng Bồ Tát Bản Nguyên Kinh], có món đồ chơi này, không qua bao lâu nữa ta liền có thể trùng tu sống lại, đến lúc đó lại tiếp tục quát tháo phong vân!"
Thấy Vô Vọng Ma Tôn hưng phấn mà cầm một quyển kinh thư, Long Ngạo Thiên cười cười, sau đó lại nâng lên ba bản kinh thư, nói:
"Ma Tôn, ở bên này còn có ba quyển, cũng có cấm chế, ngươi hãy xem một chút?"
"Ồ?" Vô Vọng Ma Tôn liếc nhìn một cái, đột nhiên kinh ngạc, nói: "Đây là?"
"Ồ, là bản đó sao." Vô Vọng Ma Tôn dừng lại một chút, lộ ra một tia hiểu rõ: "Đây là võ công Phật Môn dùng để điều chỉnh trạng thái thân thể, thích hợp nhất để tích súc lực lượng trước khi đột phá, xem như là một quyển tuyệt thế võ công phụ trợ."
"Một quyển?"
"Đúng, nếu tách ba quyển sách này ra thì không có tác dụng gì, hợp lại cùng với nhau mới xem như là một quyển tuyệt thế võ công, không tính là cao cấp."
Long Ngạo Thiên nghe vậy liền nhìn ba quyển sách trong tay một chút.
[Dịch Cân kinh] [Đoán Cốt Kinh] [Tẩy Tủy Kinh], nghe vào có vẻ rất cao cấp a....
Quên đi, mặc kệ nó, cứ mang theo rồi nói sau.
Đúng lúc này, thanh âm yếu ớt của Quỷ Ảnh vang lên: "Sư huynh? Long sư huynh? Còn chưa xong sao? Ta ở bên này đã sắp không chống nổi, đã có liên tục hai vị tăng nhân Phật Môn tới nơi này hỏi thăm, đã bị ta lừa phỉnh."
"Xong rồi!" Long Ngạo Thiên nhếch nhếch miệng, lại khẽ vươn tay, thu tất cả võ công nhìn qua không tệ vào bên trong túi trữ vật, ngay sau đó liền liếc nhìn giá sách tràn đầy sách, cắn răng một cái, giậm chân một cái.
Trước khi đi còn dùng cương khí nhen lửa...
"Đi!"
"Ách!"
Thấy Long Ngạo Thiên bay ra, Quỷ Ảnh có ánh mắt sắc bén, tự nhiên là nhìn thấy một nhúm lửa ở phía sau, khóe mắt lập tức chính là có một chút co lại, chợt kinh động như gặp người trời nhìn Long Ngạo Thiên một cái.
Chậc! Ngươi thật là hung ác!
"Quỷ Ảnh?"
"Đi thôi!"
Mặc dù hơi kinh ngạc, nhưng Quỷ Ảnh nghĩ lại, dù sao cũng không phải là mình làm, huống hồ nếu đã tới, vậy thì hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong cũng không có gì lớn.
Vốn dĩ là nếu rời đi như vậy mà nói, hành động của Quỷ Ảnh cùng với Long Ngạo Thiên còn được tính là thần không biết quỷ không hay, nhưng rất đúng lúc là, vào thời điểm hai người rời đi, cửa chính toà Tàng Kinh Các ở bên cạnh cũng là từ từ mở ra, sau đó thái tử Hoành Xương nhẹ nhàng bước ra từng bước.
Đương nhiên, ba người cứ như vậy đối mặt với nhau.
Thái tử Hoành Xương: "? ? ?"
Long Ngạo Thiên: "? ? ?"
Quỷ Ảnh: "? ? ?"
Tràng diện hiện tại là hết sức khó xử.
Thái tử Hoành Xương và Long Ngạo Thiên cùng nhìn nhau, Quỷ Ảnh thì là đồng thời nhìn hai người bọn hắn, bầu không khí bỗng chốc trở nên đình trệ, cuối cùng ba người gần như đồng thời yên lặng dời ánh mắt đi...
"Khụ khụ!"
"Không ngờ được Hoành Xương ngươi cũng tới a..."
"Ta mới là người không ngờ được, Ngạo Thiên ngươi tại sao lại ở chỗ này."
"Còn có vị này là?"
Đối mặt với sự nghi hoặc của thái tử Hoành Xương, Quỷ Ảnh nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Tại hạ bất quá chỉ là hạng người vô danh."
"Ha ha..." Thái tử Hoành Xương cười xấu hổ, đồng thời chửi ầm lên ở trong lòng, hạng người vô danh? Hạng người vô danh mà dám đi vào bên trong Tàng Kinh Các của Phật Môn ăn trộm…không đúng, là lấy đồ? Đừng nói giỡn! Cơ Hoành Xương ta giống như là người dễ bị lừa như vậy hay sao?
Mặc dù có lòng vạch trần Quỷ Ảnh, nhưng nghĩ tới tình cảnh hiện tại của song phương cũng đều không phải là rất tốt, cho dù là một giây sau liền bị người phát hiện cũng không phải là chuyện không thể nào.
Cho nên thái tử Hoành Xương dự định mở một con mắt nhắm một con mắt, nói: "Vậy thì Ngạo Thiên, ta còn có chuyện quan trọng, liền đi trước một bước, về sau các ngươi định xử lý như thế nào?"
Long Ngạo Thiên và Quỷ Ảnh liếc nhìn nhau, rất nhanh liền hiểu được ý tứ của nhau.
Long Ngạo Thiên hít vào một hơi thật sâu, sau đó mở miệng nói: "Nếu Hoành Xương ngươi nói như vậy, vậy thì cứ làm như vậy đi, vừa vặn, ta và sư đệ cũng có một chút việc..."
"Vậy thì tốt quá..."
"Mọi người nếu có duyên."
"Sẽ gặp lại trên giang hồ!"
Thái tử Hoành Xương đi một hướng, Long Ngạo Thiên cùng với Quỷ Ảnh thì là đi một hướng khác.
Mắt thấy là mỗi người sắp đi một ngả một cách yên bình...
Ầm ầm! Ngay ở phía trước Long Ngạo Thiên, đột nhiên, một ánh lửa từ bên trong Tàng Kinh Các phóng lên tận trời, hơn nữa còn cấp tốc bao phủ toàn bộ Tàng Kinh Các, trong lúc nhất thời khói đặc cuồn cuộn, phảng phất như một con rồng đen đang tàn phá bừa bãi, bất quá chỉ trong chớp mắt, vô số đạo khí tức liền trực tiếp nhắm về phía vị trí của ba người.
"Người nào! ?"
"A di đà…con m* nó! Đó là Tàng Kinh Các! ! ! !"
"Lũ khốn! ! !"
Ở trong một cái sát na này.
Ánh mắt của ba người Thái tử Hoành Xương, Long Ngạo Thiên, Quỷ Ảnh đều trở nên thiên biến vạn hóa, bên trong ánh mắt của thái tử Hoành Xương nhìn về phía Long Ngạo Thiên tràn đầy sự kinh ngạc và kính nể, ẩn ẩn còn mang theo vài phần nhức cả trứng, mà thần sắc của Long Ngạo Thiên thì là mang theo một chút chột dạ và một chút tàn nhẫn, về phần Quỷ Ảnh…
Nàng vẫn duy trì hình dáng ni cô, ngẹo đầu liền ngã trên mặt đất.
Sau đó liền không còn một tiếng động nào.
Long Ngạo Thiên: "? ? ?"
Cơ Hoành Xương: "? ? ?"
Lần ngã xuống đất này của Quỷ Ảnh, giống như là dây dẫn nổ vậy, Long Ngạo Thiên cùng với thái tử Hoành Xương gần như đồng thời phóng lên tận trời.
Toàn thân ma khí của Long Ngạo Thiên bộc phát ầm ầm, che lấp toàn bộ thân hình và khuôn mặt của hắn, hóa thành một đầu cự long màu đen điên cuồng xông ra bên ngoài núi.
Vừa xông ra Long Ngạo Thiên còn vừa hô: "Hỏng bét! Đi mau! Kế hoạch lần này Minh Giáo cùng với Đại Chu liên thủ, có ý đồ bỏ đá xuống giếng, mưu đồ kinh thư của Phật Môn đã bị bại lộ!"
Sự thật đã chứng minh, mỗi người vào thời khắc sinh tử cũng đều có thể bộc phát ra lực lượng mà bản thân cất giấu.
Mà Long Ngạo Thiên thân làm cháu trai của Long Thiên Tứ, vào thời khắc mấu chốt không thể nghi ngờ liền bạo phát ra loại tiềm lực đời đời tương truyền này, ngay cả Vô Vọng Ma Tôn cũng đều bị một trận thao tác này của Long Ngạo Thiên làm cho kinh ngạc một hồi.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận