Phản Diện Siêu Cấp

Chương 1004: Không phù hợp với lẽ thường.

 
 
 
Có trời mới biết hắn có thể bộc phát ra một kích của chí cường giả hay không?
Chí cường giả chung quy vẫn là chí cường giả, ở bên trong mọi người tại đây, chỉ sợ cũng chỉ có Đại tướng quân Kiêu Quả Võ Nguyên Hanh cùng với Trần Khuynh Địch là có nắm chắc đón nhận một kích của chí cường giả, hơn nữa còn không phải là nắm chắc 100%, vạn nhất đến lúc đó tay run một cái, ngẹo đầu, chân co lại, không tiếp nhận được, vậy thì coi như sẽ chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.
Bởi vậy sau khi Giới Lộc bày ra thái độ không tiếc tính mệnh, chiến trường Hỏa Luyện Kim Đan vừa mới rồi còn đánh túi bụi ở trong nháy mắt liền trở nên yên tĩnh hơn phân nửa.
Mà một phen biến hóa này, không thể nghi ngờ chính là tình huống mà Long Ngạo Thiên cùng với thái tử Hoành Xương không muốn thấy nhất.
Làm ơn! Hãy tiếp tục đánh đi! Các ngươi không đánh đến mức khí thế ngất trời, chúng ta còn làm sao để đục nước béo cò?
Chỉ là ý chí của các cường giả Hỏa Luyện Kim Đan cũng sẽ không bởi vì bọn hắn mà dao động, rất nhanh, chiến trường Hỏa Luyện Kim Đan cũng ảnh hưởng đến toàn bộ Tu Di Sơn, tất cả mọi người không tự chủ được mà ngừng chiến đấu, trong lúc nhất thời, hơn phân nửa Tu Di Sơn thế mà hiện ra một loại yên tĩnh quỷ dị.
Trước hết đánh vỡ sự trầm mặc vẫn là Giới Lộc.
"Chư vị thí chủ."
"Hai tên tiểu tặc này hẳn là đã trộm ra không ít đồ tốt từ trong Tàng Kinh Các, Phật Môn ta cũng không cần truy thu lại đồ vật, nhưng bọn hắn lại phóng hỏa Tàng Kinh Các, hành vi như thế, quả thực là tội ác tày trời, cho nên ta hi vọng chư vị thí chủ có thể giao bọn hắn cho bần tăng, bần tăng sẽ trấn áp bọn hắn vĩnh viễn ở Cực Khổ Lâu."
Lời nói này của Giới Lộc rất có hàm lượng kỹ thuật.
Đầu tiên, hắn không có truy cứu đồ vật mà Long Ngạo Thiên cùng với thái tử Hoành Xương trộm ra từ Tàng Kinh Các, mà tất cả mọi người đều rõ ràng, hai người này có thể giết ra từ hậu sơn, nhất định là đã lấy được không ít đồ tốt, những thứ đó đều là nội tình trong vô số năm của Phật Môn, sẽ không có ai chê cả.
Cho nên Giới Lộc rất rõ ràng, đồ vật bị cướp đi là không thể nào lấy về lại, như vậy chí ít cũng phải bắt được thủ phạm trở về.
Đây chính là nguyên nhân mà Giới Lộc nói ra lời nói này, đầu tiên là biểu thị không truy cứu đến việc võ công bị cướp đi, ý của lời này chính là những võ công kia coi như là bồi lễ của Phật Môn, sau đó để cho đám người Trần Khuynh Địch giao thủ phạm cho hắn, tin rằng chỉ cần là người có thể thấy rõ lợi ích cùng với thành ý của Phật Môn, vậy thì sẽ không cự tuyệt Giới Lộc.
Nhưng ở trên cái thế giới này luôn có một loại người như vậy, bọn họ chính là không quan tâm đến lợi ích.
"Ta cự tuyệt! ! !" Trần Khuynh Địch không nói hai lời liền biểu đạt sự cự tuyệt.
Chuyện này khiến cho nguyên Lý Đồng Thần còn có Võ Nguyên Hanh dự định mở miệng đồng ý lập tức lúng túng đứng ngay tại chỗ, dù sao thì mọi người hiện tại thế nhưng đều là ở cùng một mặt trận, nếu Trần Khuynh Địch đã mở miệng trước, vậy nếu bọn hắn lại mở miệng mà nói, không thể nghi ngờ là sẽ gây ra tổn hại đến quan hệ hợp tác tốt đẹp giữa Đại Càn đối với Thuần Dương Cung trước mắt.
"Vì sao?" Giới Lộc mặt không đổi sắc, nhưng ở trong ánh mắt nhìn Trần Khuynh Địch lại tràn đầy sự hoài nghi.
Còn phải hỏi? Thân phận của Long Ngạo Thiên cùng với thái tử Hoành Xương cho tới bây giờ còn chưa bị người nhìn ra, có trời mới biết đó có phải là người Thuần Dương Cung hay không, bây giờ Trần Khuynh Địch thế mà lại ra mặt bảo vệ hai người này.
Chẳng lẽ ở trong hai tên cẩu tặc đó có người của Thuần Dương Cung các ngươi! ?
"Ha ha." Mắt điếc tai ngơ đối với sự hoài nghi của Giới Lộc, phải biết rằng Trần Khuynh Địch thế nhưng lại không biết cử động của Long Ngạo Thiên, cho nên bây giờ hắn có thể nói là cho dù một chút cũng không chột dạ.
Nói đến cùng hắn sở dĩ cự tuyệt Giới Lộc, lý do kỳ thật chỉ có một cái.
"Ta chính là không muốn để cho Phật Môn các ngươi vui vẻ."
"Cho nên võ công ta cũng muốn, người ta cũng muốn thả đi."
Giới Lộc: "? ? ?"
Lời này vừa ra, mùi thuốc súng ở trên sân đã tiêu tán không ít lập tức lại trở nên nồng nặc, không ít võ tăng Phật Môn đưa tay chỉ vào Trần Khuynh Địch, tức giận đến mức tay đều run rẩy.
"Hít hà..." Ngay cả Giới Lộc cũng đều là hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng mới mở miệng nói: "Thì ra là thế."
"Thí chủ xác định là muốn làm như thế sao?" Giới Lộc vừa dứt lời, Như Lai Hàng Ma Xử ở trên đỉnh đầu liền hơi hơi rung động, phảng phất như là một giây sau sẽ lập tức bộc phát vậy.
Bất quá Trần Khuynh Địch lại có vẻ rất bình tĩnh.
"Ồ!"
"Ngươi cho rằng là ngươi có thể doạ được ta?"
Mặc dù vào lúc sớm nhất xác thực đã bị dọa, nhưng bây giờ Trần Khuynh Địch đã kịp phản ứng.
"Chớ quên, Thánh Thượng thế nhưng là đang nhìn chằm chằm vào nơi này, nếu như ngươi bộc phát một kích này, cùng lắm thì Thánh Thượng sẽ từ bỏ vây nhốt Ngô Không, sau đó tới bảo hộ ta là được. Trừ phi là công kích của ngươi có thể nhanh hơn so với sự bảo hộ của Thánh Thượng, nếu không thì ngươi sẽ không làm được gì ta, mà dựa theo suy đoán của ta."
"Nếu ngươi xuất chiêu đối với ta, xác xuất thành công chỉ có 40%."
"Lại càng không cần phải nói là ngươi còn chưa nhất định có thể đánh chết ta được!"
"Muốn doạ ta?"
"Ngây thơ!"
Những lời này của Trần Khuynh Địch khiến cho khóe miệng của Giới Lộc có một chút co lại.
Mà ở một phương hướng khác, Đàm Hoa ở trong Bát Bộ Thiên Long Phật Đà trực tiếp giận dữ hét lớn: "Ngươi cảm thấy Thánh Thượng Đại Càn sẽ thực sự tới cứu ngươi? Trần Khuynh Địch! Chớ quên ngươi thế nhưng là chưởng giáo Thuần Dương Cung, là người giới tông phái!"
"Ha ha." Trần Khuynh Địch cười lạnh một tiếng:
"Giới tông phái? Đại nhân của ta, thời đại đã thay đổi, chỉ bằng vào giới tông phái các ngươi, thật đúng là cho rằng có thể chống lại cùng với Thánh Thượng còn có Đại Càn hay sao?"
"Lão tử đây là bỏ gian tà đi theo chính nghĩa!"
Huống chi...
"Coi như không nói tới quan hệ giữa giới tông phái cùng với triều đình, vẻn vẹn chỉ từ góc độ cá nhân mà nói, ta cũng sẽ trợ giúp Thánh Thượng, mà Thánh Thượng vào thời khắc mấu chốt cũng sẽ tới cứu ta, đây là chuyện đương nhiên, là sự tình căn bản không cần nghi vấn, há lại là đám lừa trọc các ngươi có thể lý giải?"
Mọi người tại đây: "! ! !"
Có lẽ là từ góc nhìn của Trần Khuynh Địch, đây là đang biểu đạt ý tứ: "Ta và Thánh Thượng thế nhưng là huynh đệ tốt!", dù sao thì tất cả mọi người cũng là đồng hương, huống hồ Trần Khuynh Địch tự cho là nhận nhiều ân huệ của Thánh Thượng Đại Càn như vậy, nếu như không báo đáp một phen thật tốt mà nói, ở trong lòng luôn luôn băn khoăn.
Nhưng mà ở trong mắt của những người khác lại không phải là chuyện này, mọi người đều biết, Thánh Thượng Đại Càn trấn áp thiên hạ hơn ba trăm năm, mà 300 năm trước, đừng nói là Trần Khuynh Địch, ngay cả Thái Hoa Tiên Nhân - Ninh Thiên Cơ cũng đều còn chưa ra đời đây, huống hồ Thánh Thượng Đại Càn thân làm Nhân hoàng trung nguyên, làm sao có thể trở thành huynh đệ cùng với một kẻ hậu bối giới tông phái? Căn bản là không phù hợp với lẽ thường.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận