Phản Diện Siêu Cấp

Chương 841: Thần Sứ

 
 
 
Trong đó thì là lấy Man Thần giáo cung phụng Man Thần cầm đầu. Xem như là truyền thừa duy nhất của người sáng lập Man tộc, số người sùng bái Man Thần giáo ở trong Man tộc tự nhiên là có tỉ lệ cực cao, mà ở bên trong tất cả các tổ chức tôn giáo, Man Thần giáo đương nhiên là cũng có thế lực mạnh nhất cùng với địa vị cao nhất, ngay cả thần miếu cũng đều xây dựng ở chỗ sâu nhất trong rừng rậm Nam Cương.
Vậy mà vào giờ phút này...
Bầu không khí ở bên trong tòa thần miếu này lại có vẻ khá là ngưng trọng. Xung quanh chiếc bàn tròn chế tạo từ gỗ đen, có sáu thân ảnh mặc áo bào đen đang ngồi, khuôn mặt ở phía dưới mũ trùm đều là hết sức già cả, mang theo dáng vẻ già nua trầm trọng.
Những lão nhân này chính là tế tự có địa vị cao nhất lệ thuộc vào Man Thần giáo, nhưng đừng xem thường bọn họ, mặc dù bọn họ không giống như là võ giả có thể đánh có thể chịu đánh, nhưng vẫn có một chút bản lĩnh, sở trường của bọn họ cũng không ở chỗ chiến đấu chính diện cường ngạnh, mà là quỷ thuật tà môn ngoại đạo.
"Man Vương đại nhân vẫn còn đang tiêu hao ở Thiên Thành sao?"
"Đúng thế."
"Thật là..."
"Đây là đang lãng phí lực lượng Man tộc chúng ta! Tráng niên của từng bộ lạc đều bị chôn vùi ở trong dã tâm không có một chút ý nghĩa nào của hắn, chúng ta căn bản cũng không cần tiến vào Trung Nguyên!"
"Không thể hiểu được vì sao càng ngày có càng nhiều người trẻ tuổi đều muốn đi tới Trung Nguyên, rừng cây chẳng lẽ không tốt sao? Tự do, không có một chút trói buộc nào, hơn nữa còn có truyền thống tốt đẹp..."
"Không sai!"
Những lão nhân này vừa phê phán, vừa thuần thục lấy ra đạo cụ mà Trung Nguyên sản xuất, đưa cương khí vào, đạo cụ liền thổi ra gió mát, mang đến mấy phần sảng khoái cho thần miếu hơi có vẻ khô nóng...
Đúng là không có một chút sức thuyết phục nào!
"Nói tóm lại!"
"Đồ vật ở Trung Nguyên căn bản không có gì hay!"
"Man Vương đại nhân đã bị mê hoặc!"
"Khụ khụ!"
Rốt cục, một người ẩn núp trong bóng tối nào đó không nhìn nổi, trực tiếp đi ra từ trong bóng tối, hơi có vẻ im lặng mà nhìn các tế tự Man tộc bịt tai mà đi trộm chuông này.
"Chư vị."
"Ách!"
"Thần Sứ đại nhân! ?"
"Qua nhiều năm như vậy ngài lại xuất quan một lần nữa sao!"
"Xin chào đại nhân!"
Các tế tự nguyên bản còn nhếch mặt lên nhao nhao quỳ một chân trên đất, ở bên trong sùng kính mang theo vài phần cuồng nhiệt nhìn người được gọi là Thần Sứ này, người này ở bên trong những lão nhân bọn hắn thế nhưng là có danh vọng không giống như bình thường, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì vào thời điểm bọn hắn vẫn còn nhỏ, Thần Sứ đã tồn tại!
Theo lời đồn, Thần Sứ chính là sứ giả của Man Thần, có vĩ lực bất tử bất diệt! Nếu như có thể nịnh nọt hắn, đám gia hỏa già đến mức xương cốt sắp tan ra thành từng mảnh này, nói không chừng cũng có thể trường sinh bất tử!
Đối với các tế tự bọn hắn mà nói, ngoại trừ truyền thống Man tộc, cũng chỉ còn lại truy cầu trường sinh bất tử, nguyên nhân chính là vì như thế bọn hắn mới có thể kính sợ Thần Sứ như thế.
Mà đối mặt với sự cung kính của các tế tự, Thần Sứ ở mặt ngoài lộ ra vẻ trang nghiêm túc mục, nhưng ở trong lòng thì không khỏi cười thầm.
"Một đám đần độn!"
"Cũng khó trách Man tộc là yếu nhất ở bên trong bốn đại Biên Hoang."
"Có đám lão già này cản trở, người lãnh đạo cho dù có lợi hại hơn nữa cũng vô dụng mà thôi."
Tầm Long Sĩ cảm khái từ trong thâm tâm.
Lúc này tới vẫn là một cỗ phân thân của Tầm Long Sĩ, bất quá cỗ phân thân này đã tiềm phục ở trong Nam Cương một đoạn thời gian rất dài, Tầm Long Sĩ nương tựa theo đủ loại thủ đoạn duyên thọ sống cho tới ngày nay, ngay cả chính hắn cũng đều không hiểu rõ, vì sao bản thân lại trở thành Thần Sứ Man tộc...
Nhưng bất kể như thế nào…
Cũng là chuyện tốt không phải sao? Như vậy sẽ có lợi cho mình hoàn thành kế hoạch của A Nhĩ Pháp đại nhân.
Ý niệm tới đây, Tầm Long Sĩ tiếp tục nói: "Khụ khụ, lần này bản thần sứ giáng lâm, chủ yếu là vì để truyền đạt ý chỉ của Man Thần bệ hạ cho đám phàm nhân các ngươi."
"Ách!"
"Nhanh! Mau đốt thần hương lên!"
"Nghênh đón thần chỉ, ta muốn đi đốt hương và tắm rửa một phen…"
"Ta tới trước!"
Tầm Long Sĩ: "."
Thấy mấy tên gia hỏa già sắp xuống lỗ còn muốn bày trò, Tầm Long Sĩ rốt cục cũng không nhịn được: "Đều ngừng tay! Ta con m* nó, không đúng, ta phụng ý chỉ của Man Thần, các ngươi đều là tín đồ thành tín, không cần làm một chút tục lễ phức tạp, trọng yếu là hoàn thành sứ mệnh mà Man Thần giao cho các ngươi."
"Sứ mệnh?"
"Không sai." Tầm Long Sĩ nhếch nhếch miệng nói: "Man Thần đã sắp khôi phục, cần một lượng lớn máu tươi cung phụng."
"Ách, khôi phục! ?"
"Không sai!" Tầm Long Sĩ lộ ra biểu lộ cuồng nhiệt rất thần côn: "Man Thần điện hạ vĩ đại sắp phục sinh, các ngươi đều là tín đồ trung thành, điều cần làm, chính là dâng lên một lượng lớn máu tươi, vào lúc cần thiết coi như dùng máu của mình cũng sẽ không tiếc, tất cả cũng là vì phục sinh Man Thần!"
"Nhưng, thế nhưng mà đại nhân, số lượng máu tươi..."
"Càng nhiều càng tốt!"
"Man Thần bệ hạ thật sự muốn phục sinh?"
"Đương nhiên!"
"Còn thời hạn..."
"Lập tức đi làm!" Tầm Long Sĩ dùng ngữ khí chém đinh chặt sắt ra lệnh cho các tế tự, đương nhiên, đạo lý đánh một gậy lại cho quả táo hắn vẫn biết, cho nên liền xoay chuyển lời nói: "Sau khi chuyện thành công, tất cả các ngươi đều sẽ lấy được ban ân của Man Thần, giống như ta, thu hoạch được quyền lợi trường sinh bất tử."
"Ồ!"
Lời này vừa ra, các tế tự mới vừa còn có một chút nhăn nhó nhao nhao đứng thẳng người lên.
"Cứ yên tâm giao cho chúng ta!"
"Thần Sứ đại nhân! Ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
"Vì Man Thần vĩ đại!"
"Vì Man Thần! !!"
Nhìn sáu lão tế tự vạn phần kích động, Tầm Long Sĩ hài lòng gật gật đầu.
Dân tâm là vẫn có thể dùng a!
"Thái Thượng trưởng lão."
"Có chuyện gì?"
"Ngài xác định là không đi sai đường đó chứ?"
"Nói nhảm!"
"Thế nhưng chúng ta đã tìm hơn nửa ngày ở trong rừng Nam Cương, hồn đăng ở trong tay ngài trái lóe phải lóe, không có phương vị chính xác."
Long Thiên Tứ nhìn vẻ mặt hoài nghi của Dương Xuân cùng với Quỷ Ảnh, cảm nhận được thật sâu sự biến hóa của thời đại, những đệ tử trước kia không biết tôn kính mình cỡ nào, kết quả thì sao, lúc này mới đi ra ngoài một chuyến, qua một thời gian ngắn như vậy, cả đám đều không chịu tin tưởng mình.
Chỉ quan tâm đến tên tiểu tử thúi Trần Khuynh Địch kia! Đáng giận!
Ý niệm tới đây, Long Thiên Tứ càng trở nên phẫn nộ, gương mặt mo giận đến đỏ bừng, dựng râu trợn mắt nói ra: "Các ngươi đây là không tín nhiệm bản tọa sao! ? Loại vật Hồn đăng này các ngươi cũng không phải là không rõ ràng, tin tức mà nó biểu hiện chính là như vậy, chẳng lẽ có thể trách bản tọa hay sao? !"
"Vậy Thái Thượng trưởng lão cảm thấy vì sao lại dẫn đến loại tình huống này?"
"Trên thực tế chiếc hồn đăng này đã dẫn chúng ta đi vài vòng ở trong rừng Nam Cương..."
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận