Phản Diện Siêu Cấp

Chương 887: Đây là bí mật

 
 
 
"Rõ ràng vừa mới nói là nếu địch nhân nói nhảm, sẽ trực tiếp đánh tới một quyền cơ mà?"
"Đúng thế!" Trần Khuynh Địch tức giận nói ra: "Ngươi có ý kiến gì sao?"
"Ha ha ha!" Đối mặt với Trần Khuynh Địch có một chút phiền não, Quân Vô Tà lại đột nhiên nở nụ cười: "Không có ý kiến, đương nhiên là không có ý kiến, ha ha ha, đây thật đúng là một loại thể nghiệm mới lạ."
"Bất quá." Tiếng cười dần dần nhạt đi, thần sắc của Quân Vô Tà cũng trở nên nghiêm túc hơn: "A Không gây ra phiền toái cho ngươi, ta ở chỗ này xin lỗi ngươi và bằng hữu của ngươi thay cho hắn, mặc dù ta không rõ ràng kế hoạch của hắn lắm, nhưng đại khái cũng có thể đoán được một chút, hắn đối với cái gọi là nhân vật chính, khí vận, còn có hệ thống, đều là quá mức chấp nhất, đã không còn thấy rõ bản thân."
"Hừ!" Trần Khuynh Địch bĩu môi nói: "Nếu đã đoán được, vậy liền ngăn cản hắn sớm một chút, kết quả ngươi không những không ngăn cản, ngược lại còn cố ý dung túng cho hắn làm loạn, đối với ta mà nói là rất phiền phức."
"Ha ha ha." Quân Vô Tà lại cười cười.
Chuyện này đối với Trần Khuynh Địch mà nói cũng là một loại thể nghiệm rất mới lạ, bởi vì theo lý mà nói hắn và Quân Vô Tà cũng là địch nhân mới đúng, nhưng không biết vì sao, hắn lại không cảm giác thấy một chút địch ý nào, thậm chí là còn có mấy phần cảm giác thân thiết đối với Quân Vô Tà, mà đối phương rõ ràng đã từng là Chí Tôn nhân gian, lại không có một chút uy nghiêm nào.
"Đúng rồi, hắn còn huyết tế mấy chục vạn Man tộc, ngươi có biết không?"
"Biết rõ." Quân Vô Tà sảng khoái gật đầu nói: "Cho nên vào thời điểm hắn nhìn thấy ta mới cuồng loạn như vậy, một mặt tự nhiên là bởi vì không muốn gặp ta, một mặt khác chỉ sợ là cũng xấu hổ khi nhìn thấy ta, dù sao thì hắn cũng biết, Man tộc là do ta dốc hết tâm huyết sáng tạo ra vào năm đó..."
"Thế nhưng nhìn dáng vẻ của ngươi..." Trần Khuynh Địch có một chút chần chờ: "Dường như là không có cảm giác gì?"
"Làm sao có thể." Quân Vô Tà vừa cười, hắn dường như rất ưa thích cười, vừa nói: "Ta thế nhưng là rất thương tâm."
"Chuyện kia..."
"Chỉ bất quá nếu như là A Không làm, vậy thì cũng không có cách nào, dù sao thì chấp niệm của đạo thần niệm này cũng không phải là Man tộc, cho nên cũng không thể làm được cái gì."
Quân Vô Tà cười cười, sau đó yên lặng thu liễm nụ cười, cúi đầu.
Chỉ chốc lát sau hắn mới ngẩng đầu một lần nữa, trên mặt lại phủ đầy nụ cười xán lạn.
"Ta cũng đã sắp tiêu tán, chờ sau khi ta tiêu tán, A Không hẳn là sẽ lại xuất hiện, thật xin lỗi, lại tạo thêm rắc rối cho ngươi!"
"Vậy thì đừng tạo ra rắc rối..."
"Ha ha, thật xin lỗi, thật khó mà làm được."
Quân Vô Tà xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Lạc Tương Tư được Trần Khuynh Địch bảo hộ ở sau lưng: "Xem như xin lỗi, ta sẽ lưu vài thứ cho tiểu sư muội của ngươi, trên giá trị nghiêm ngặt mà nói, bây giờ nàng kỳ thật cũng là một vị truyền nhân duy nhất của ta ở trên đời này."
"À còn có..."
Đầu ngón tay của Quân Vô Tà nảy một cái, một đạo hào quang chợt hiện, liền rơi vào trước mặt của Trần Khuynh Địch.
"Đây là lễ vật cho ngươi."
"Bất quá, mặc dù nói là lễ vật xin lỗi, nhưng nếu như về sau A Không thắng, vậy thì toàn bộ những thứ này cũng không còn, cho nên có thể thu được hay không thì còn phải dựa vào bản lãnh của ngươi."
"Ha ha ha ha ha."
Quân Vô Tà cười có một chút ác ý, nhưng phối hợp với bộ dáng thiếu niên lúc này của hắn, lại làm cho người không thể sinh ra ác cảm.
Mà theo thời gian trôi qua, ánh sáng bao phủ Triệu Man càng thêm sáng tỏ, tương phản, thân ảnh của Quân Vô Tà lại là càng thêm ảm đạm, càng ngày càng mơ hồ.
"Sắp tới lúc rồi." Quân Vô Tà ngẩng đầu nhìn lên trời, lại nhìn chung quanh, nhìn kiến trúc tràn ngập phong cách hiện đại, trong mắt tràn đầy hoài niệm: "A Không thân làm người xuyên việt, thật ra là rất lợi hại."
"Vào thời điểm phủ Hộ Quốc Công bị diệt, nếu như không có A Không cổ vũ ta đã mất hết can đảm, chỉ sợ là ta căn bản sẽ không khả năng tỉnh lại một lần nữa, ở trong đoạn đường đó, vẫn luôn là hắn chống đỡ cho ta, chỉ là chính hắn bị cái gọi là khí vận làm cho choáng váng, cho rằng mọi thứ đều là do ta có khí vận ngập trời..."
"Thật là..."
"Còn nói ta là ngớ ngẩn, rõ ràng là chính hắn cũng không tự biết là mình ngớ ngẩn."
Trần Khuynh Địch rất tự giác ngậm miệng lại, yên lặng lắng nghe Quân Vô Tà tự lẩm bẩm.
"Còn có, hắn có khả năng là cũng tự cảm thấy rất áy náy, kỳ thật là lúc đầu ta có hi vọng siêu thoát, dù sao thì ta cũng đã là Chí Tôn nhân gian, lại có hệ thống, vào sau khi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, chỉ là vào thời điểm A Không sáng tạo ra Trảm Tam Thi Minh Ngã Kinh, bị công pháp phản phệ khiến cho tính mạng rơi vào tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, vì thế ta đã dùng hết ban thưởng của hệ thống."
"Bởi vì vậy ta mới không có cách nào siêu thoát."
"Hắn cố chấp siêu thoát như thế có khả năng cũng là do phần duyên cớ này...ha ha ha! Nói đến đây, nhân cách của A Không kỳ thật vốn là đã rất vặn vẹo, cũng không nhất định là đều bởi vì ta, dùng câu nói kia thì phải nói như thế nào? A Không là kẻ kiêu ngạo? Ha ha ha."
Quân Vô Tà quay đầu nhìn về phía Trần Khuynh Địch.
"Cám ơn ngươi đã yên lặng nghe ta luyên thuyên về quá khứ."
"Đã nhiều năm như vậy, có thể tìm người thổ lộ hết một phen, thực sự là không tệ."
"Nếu như ngươi có thể xuất sinh sớm vài chục vạn năm mà nói, chúng ta nhất định có thể trở thành bạn."
Trần Khuynh Địch khó có thể tin, há to miệng: "Đã như vậy ngươi phải lý giải tình cảnh của ta chứ?"
"Rõ ràng là muốn giết ta, nhưng lại nói sảng khoái dứt khoát như vậy!"
"Đến tột cùng là ở trong đầu của ngươi chứa thứ gì?"
Đối mặt với sự trào phúng của Trần Khuynh Địch, Quân Vô Tà lại ôm bụng phá lên cười: "Ha ha ha ha!"
"Đây cũng là chuyện không có cách nào khác."
"Dù sao thì nhân loại cũng không có cách nào hiểu nhau."
"Nếu như nhân loại có thể hiểu nhau mà nói, vậy còn cần Gundam để làm cái gì?" (Gun dam(*): những người máy khổng lồ)
"Hả?" Biểu lộ của Trần Khuynh Địch ngưng kết trong nháy mắt.
Gundam? Mặc dù biết Triệu Man đã nói hết sự tình người xuyên việt, nhân vật chính, còn có hệ thống cho Quân Vô Tà, nhưng mà ngay cả Gundam hắn cũng biết?
Dường như là phát giác ra được ánh mắt của Trần Khuynh Địch, Quân Vô Tà trừng mắt nhìn, chợt dựng thẳng ngón trỏ lên đặt ở trên bờ môi, làm ra cử chỉ chớ có lên tiếng.
"Đây chính là bí mật."
"Đừng có nói ra ngoài."
Trần Khuynh Địch: "! !! !"
Con m* nó.
Không đợi Trần Khuynh Địch kịp phản ứng, từng cơn gió nhẹ thổi qua, thân ảnh vốn đã mơ hồ đến cực điểm của Quân Vô Tà liền triệt để phiêu tán theo gió, mất đi tung tích.
Mà gần như đồng thời...
"Không! !! !! !!" Ánh sáng vỡ vụn, tiếng rống giận dữ cuồng loạn của Triệu Man vang dội trong toàn bộ thế giới huyễn cảnh.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận