Phản Diện Siêu Cấp

Chương 893: Bị choáng

 
 
 
"Người xuyên việt cái gì đó căn bản là không quan trọng."
"Muội chỉ là muốn hiểu rõ sư huynh hơn một chút mà thôi, muội biết, chính là Trần Khuynh Địch đang đứng ở chỗ này."
"Tương Tư sư muội..."
"Cho nên muội sẽ lặp lại một lần nữa."
"Ấy! ? Chờ, chờ một chút..."
"Muội thích huynh."
"Chuyện này..."
"Muội thích huynh."
"Không phải..."
"Muội thích huynh."
"Hãy suy nghĩ một cách tỉnh táo..."
"Muội thích huynh."
"Nhất định là có gì đó không đúng..."
"Sư huynh!"
Lạc Tương Tư dùng hai tay áp vào hai bên gò má của Trần Khuynh Địch, trong đôi mắt đẹp hiện ra ánh sáng lấp lánh, ánh mắt giống như lợi kiếm đâm vào nội tâm của Trần Khuynh Địch, khiến cho Trần Khuynh Địch không thể nói bất cứ điều gì để chuyển hướng đề tài, sau đó mới gằn từng chữ nói ra tâm ý của mình: "Muội thích huynh."
Đến cuối cùng, Lạc Tương Tư cũng không có hỏi thăm quá nhiều về sự tình có quan hệ đến người xuyên việt.
"Hãy nói cho muội vào thời điểm sư huynh muốn nói cho muội, nhưng nói trước, đây là bí mật giữa muội cùng với sư huynh, đừng nói với người khác."
"Ấy..."
"Nhất là Phượng Tiên tỷ, Tiêm Tiêm, còn có Dương Xuân!"
"Ách!"
"Còn có, giống như Phượng Tiên tỷ, ta cũng không nóng nảy, muội đã nói thích nhiều lần như vậy rồi, nếu có thể, hi vọng sư huynh cũng có thể nói với muội một lần."
"Ấy!"
Nhìn biểu lộ khẩn trương mang theo vài phần lúng túng của Trần Khuynh Địch, Lạc Tương Tư che miệng cười một lần nữa, hiện tại nàng xem như đã cảm nhận được cảm giác trước đó của Doanh Phượng Tiên, vừa nghĩ tới sau khi trở về, liền có thể nhìn thấy Dương Xuân cùng với Trần Tiêm Tiêm, lại nghĩ tới sự tình vừa rồi, ở trong lòng của Lạc Tương Tư liền mừng thầm một trận.
"Hì hì."
Tiếp đó Trần Khuynh Địch cơ hồ là dùng hết toàn lực thôi động Thái Dương Kim Thuyền cùng với Thiên Công Hào, cũng may Thiên Công Hào xem như là chiến hạm của Đại Càn, ở bên trong khoang điều khiển còn có tọa độ của đại thế giới Trung Thổ, hiển nhiên là người thiết kế chiếc chiến hạm này đã dự đoán đến thời điểm Thiên Công Hào bị thất lạc ở trong hư không, cho nên đã chuẩn bị phương án dự phòng.
Dựa vào tọa độ, Trần Khuynh Địch rất nhanh liền trở lại đại thế giới Trung Thổ một lần nữa.
"Ấy~~?"
"Sư huynh không có ý định trở về Thái Hoa Sơn cùng với muội hay sao? Muội còn muốn mang sư huynh đi gặp Tiêm Tiêm sư muội cùng với Xuân nhi sư muội đây, chắc chắn sẽ rất thú vị."
"Hít hà!" Không biết vì sao, Trần Khuynh Địch đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh.
"Ta, ta trước khi đi chính là phụng mệnh lệnh của Thánh Thượng Đại Càn, cho nên còn phải đến báo cáo cho hắn, còn có Thiên Công Hào, cũng phải trả lại mới đúng."
"Còn phải trả lại?" Lạc Tương Tư chớp chớp đôi mắt đẹp: "Nếu như sư huynh nhặt được, đó không phải là của Thuần Dương Cung chúng ta hay sao?"
Thông minh! Nhìn xem mấy nhân vật chính này đã biến thành dạng gì! Trẻ nhỏ dễ dạy...không đúng, đạo đức xuống cấp a! Cái gì gọi là nhặt được chính là của chúng ta, đây là tư tưởng tiêu chuẩn của thổ phỉ! Đây là chuyện không nên! Chẳng lẽ không thể giống như Trần Khuynh Địch ta, làm một công dân tốt nhặt được một đồng tiền trên đường cũng sẽ giao cho chú cảnh sát, tuân thủ luật pháp hay sao? Huống chi...
Ở phía trên Thiên Công Hào có thiết bị định vị, hiện tại đoán chừng người của triều đình cũng đã phát hiện ra Thiên Công Hào trở lại Trung Thổ, nếu như không trả trở về người ta sớm muộn cũng sẽ tìm tới cửa, trọng yếu hơn chính là, bây giờ ta còn không đánh lại Càn Võ, cho nên không thể nuốt riêng món đồ chơi này...
Khụ khụ!
"Tương Tư sư muội sao có thể nghĩ như vậy chứ?"
"Đây là thần khí trấn hải của Đông Hải Đại Càn, nếu như Phủ Đô Hộ Đông Hải không có nó, sẽ rất khó tạo thành uy hiếp đối với Đông Hải, muội muốn để cho trận chiến ở Đông Hải phát sinh một lần nữa hay sao?"
"Cho nên ta đây không phải là sợ Đại Càn."
"Mà là suy nghĩ vì sinh mệnh của bách tính!"
Lạc Tương Tư: "! !!"
Thì ra là như vậy! Sư huynh quả nhiên là vị sư huynh mà mình nhận biết kia!
"Thật đúng là không biết xấu hổ."
Trần Khuynh Địch: "! !!"
Kinh hãi vạn phần nhìn Lạc Tương Tư cười yếu ớt, Trần Khuynh Địch mất nửa ngày cũng không nói nên lời, ngược lại là Lạc Tương Tư híp mắt lại giống như tiểu ác ma: "Sư huynh sẽ không cho rằng là muội không thấy gì cả đó chứ? Kỳ thật lúc kia muội có thể thấy một chút ký ức có liên quan đến sư huynh..."
"Ách!"
"Cho nên muội ít nhiều cũng có một chút lý giải đối với sư huynh chân chính."
"Bất quá muội cũng không ghét bỏ."
Lạc Tương Tư đi xoay xoay ngón trỏ, dường như đang tìm từ ngữ thích hợp, sau chốc lát mới mở miệng một lần nữa: "Hẳn là nên nói như thế này, lúc huynh lộ ra bộ dáng không biết xấu hổ thực sự là rất đẹp trai"
Trần Khuynh Địch ngây ngốc nửa ngày mới xem như là lấy lại tinh thần, nói: "Không thể nào, ta cũng không dạy điều này cho muội a?"
"Ha ha ha ha." Lạc Tương Tư cười lớn, sau đó giang hai tay về phía Trần Khuynh Địch, ngửa đầu, làm ra một cái động tác tràn ngập ám thị, nhìn nàng dạng này, Trần Khuynh Địch động cũng không phải, bất động cũng không phải.
Lạc Tương Tư lắc vai, dường như đang thúc giục cái gì.
"Khục!" Trần Khuynh Địch cắn răng, vẫn tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Lạc Tương Tư, đương nhiên, cử động tiến hơn một bước cũng không có.
Không cần ngẩng đầu! Bĩu môi cũng vô ích! Ta sẽ không bị mê hoặc lần thứ hai!
"Ấy, sư huynh."
"Không được rồi."
"Tiếp tục như vậy còn phải chạy một cự li rất dài..."
Trần Khuynh Địch: "? ??"
"Quên đi!"
Không đợi Trần Khuynh Địch lấy lại tinh thần, Lạc Tương Tư thế mà chủ động tiến lên một bước, Trần Khuynh Địch lập tức cảm giác được gò má bị thứ mềm mại nào đó chạm vào...
"Ách!"
"Như vậy còn tạm được"
Vừa chạm vào liền tách ra, một giây sau Lạc Tương Tư liền chủ động rời khỏi vòng tay của Trần Khuynh Địch, ở trên mặt mang theo nụ cười tinh nghịch, hướng về phía Khuynh Địch dùng sức phất phất tay cánh tay: "Sư huynh, hẹn gặp lại!"
"Hãy tranh thủ thời gian giải quyết những rắc rối kia rồi trở về."
"Muội còn muốn dẫn huynh đi gặp mặt Xuân sư muội cùng với Tiêm Tiêm sư muội đó."
"! !! !"
Cuối cùng Trần Khuynh Địch cơ hồ là rời đi giống như chạy trốn.
--
"Cho nên nói?"
"Cho nên nói, ngươi cảm thấy bây giờ ta nên làm gì? Một bên là Phượng Tiên sư muội, một bên khác là Tương Tư sư muội, hai bên đều có hảo cảm đối với ta, đều nói là thích ta..."
"Vậy ý nghĩ của ngươi thì sao? Ngươi ưa thích ai?"
"Ách..."
Trần Khuynh Địch sau khi suy nghĩ một hồi, đầu tiên là lộ ra biểu lộ bi thương muốn chết, sau đó che mặt: "Ta cũng là một nam nhân bình thường a..."
Nói nhảm! Đương nhiên là đều thích a! Em gái xinh đẹp thổ lộ với ngươi như vậy, độ thiện cảm sẽ tràn đầy trong nháy mắt!
"Ta đã bị choáng..."
"Hơn nữa còn là hai lần!"
"Không có cách nào!"
"Tiếp tục như vậy ta chỉ có thể nhìn thấy kết cục mình bị loạn đao chém chết, máu tươi chảy lênh láng!"
"Xong đời!"
"Lão huynh đã xuyên việt lâu như vậy, lại là Hoàng Đế, hậu cung có 3000 giai nhân, khẳng định là có kinh nghiệm tương đối phong phú ở phương diện này, không bằng hãy dạy ta đi?"
Thánh Thượng Đại Càn: "..."
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận