Phản Diện Siêu Cấp

Chương 908: Cầu cứu

 
 
 
Man Vương mặc dù bị ép rút quân, nhưng ở trong lòng vẫn ôm một chút tâm lý may mắn, cho nên rút lui chỉ là các binh sĩ yếu ớt ở trong Man tộc, tinh nhuệ chân chính, bao gồm cả cấm vệ quân của Man Vương, toàn bộ đều ở lại, mai phục ở hai bên con đường rút lui.
Nếu như Long Hành Vân thực sự dám đuổi theo, hắn liền bắn một phát Xuyên Vân Tiễn, thiên quân vạn mã nhảy ra, trực tiếp tiêu diệt Long Hành Vân, tiếp đó phản công chín thành Nam Cương.
Về phần phản loạn ở trong nội bộ Man tộc...
Làm ơn? Mình thế nhưng là Hỏa Luyện Kim Đan duy nhất trong Man tộc! Một đám phản quân đầu óc có bệnh, chờ đến khi mình đại thắng trở về, mang theo uy thế lôi đình, còn không phải là có thể trấn áp một cách dễ dàng?
Nhưng rất đáng tiếc, quả nhiên là một tòa thành làm khó anh hùng.
Man Vương mặc dù không đặt phản loạn vào mắt, nhưng thời gian Man tộc nội loạn càng lâu, tổn hại đối với bản thân Man tộc lại càng lớn, mà chín thành Nam Cương cũng không có cơ hội công phá, tiếp tục hao tổn nữa thì chỉ có thể tổn binh hao tướng, cho dù ở trong lòng lại không cam tâm như thế nào, lại khó chịu như thế nào, Man Vương vẫn giữ vững lý trí. Chỉ thấy Man Vương cắn răng, sau đó vung tay lên nói: "Rút lui!"
Lúc này đại quân Man tộc là thật sự rút lui.
Chỉ là, ai cũng không ngờ được, vào giờ phút này Nam Cương đã không phải là nội loạn đơn giản như vậy.
Ở chỗ sâu trong rừng rậm Nam Cương.
"Giết!"
"Vì Man Thần!"
"Man cái đầu của ngươi! Giết đám tế ti này!"
"Tiếp một quyền của ta!"
Dùng một câu nói sống động để hình dung rừng rậm Nam Cương lúc này, đó chính là: Loạn thành một bầy.
Man Thần giáo tiến hành huyết tế, đã trực tiếp đưa đến sự phản kích của một lượng lớn bộ lạc Man tộc, mà Man Thần giáo vốn hẳn nên đứng ra vào thời điểm này thì lại hoàn toàn tịt ngòi.
Không có cách nào, Tầm Long Sĩ xem như là Thần Sứ vào sau khi hoàn thành nhiệm vụ đương nhiên là đã chạy trốn, mà Triệu Man sau khi biến mất tự nhiên cũng không quản được Man tộc hỗn loạn lúc này, còn lại mấy vị tế ti già nua của Man Thần giáo, chỉ có thể nói là hữu tâm vô lực, không thể cứu vãn, chỉ có thể ngồi nhìn tình huống càng ngày càng trở nên hỏng bét.
Dù sao thì nói đúng ra, chuyện này vốn chính là do Man Thần giáo đuối lý.
Nếu như Man Thần giáo còn có đầy đủ lực lượng cường đại để trấn áp các bộ lạc mà nói, vậy thì cũng không thành vấn đề, nhưng ở dưới tình huống Tầm Long Sĩ rời đi, Triệu Man biến mất, Man Thần giáo cũng không đưa ra được cường giả cao cấp, cho dù có, về số lượng cũng kém rất xa so với một lượng lớn tộc nhân Man tộc.
Cho nên, hiện tại đã không cứu nổi, đối mặt với sự phẫn nộ của các bộ lạc, Man Thần giáo vô cùng sảng khoái làm kẻ câm điếc, co cụm thế lực của mình, bắt đầu núp ở trong địa bàn nhà mình làm rùa đen rút đầu.
Mà cái cử động này, càng chọc giận thêm nhiều bộ lạc Man tộc.
Như vậy là có ý gì? Huyết tế nhiều đồng bào của chúng ta như vậy, sau đó không nói một tiếng nào liền co đầu rụt cổ? Ngay cả một câu giải thích cũng đều không có? Tất cả các ngươi đều là kẻ điên hay sao! ?
Lần này tín nhiệm của tất cả mọi người đối với Man Thần giáo đều hạ xuống đáy cốc, coi như là tín đồ Man Thần giáo đáng tin nhất, ở trong lòng cũng đều có phê bình kín đáo đối với Man Thần giáo, nguyên nhân rất đơn giản, ở dưới loạt thao tác này của Man Thần giáo, đã trực tiếp tạo ra một cái hình tượng ác liệt: Man Thần giáo đều là kẻ điên.
Suy nghĩ kỹ một chút, vào thời điểm Man Vương đại nhân hiệu triệu các đại bộ lạc Man tộc đoàn kết lại, cùng nhau tiến quân Trung Nguyên, trọng chấn Man tộc, kết quả là đám tên điên Man Thần giáo đã làm cái gì? Đâm một đao ở phía sau! Ngươi nghĩ xem, nếu như là Man Thần giáo bị Đại Càn dụ hoặc, lúc này mới đâm một đao ở phía sau, như vậy thì còn có thể lý giải, cùng lắm thì xử lý đám Man tộc gian tế là được.
Nhưng mấu chốt là, Man Thần giáo cũng không bị dụ hoặc! Bọn hắn hoàn toàn là xuất phát từ ý nguyện cá nhân động thủ đối với người trong nhà! Điều này có ý vị gì? Có ý vị là đám người Man Thần giáo này chính là thích đâm lén một đao ở sau lưng! Là một đám bị bệnh thần kinh! Quả thực là làm cho người ta giận sôi! Hơn nữa ở phía sau còn có người có dã tâm âm thầm đổ thêm dầu vào lửa, bởi vậy toàn bộ trong rừng Nam Cương, trong lúc nhất thời đều nhấc lên một trận thanh âm thảo phạt Man Thần giáo, báo thù vì thân nhân chết đi, vô số bộ lạc hướng về phương hướng Man Thần giáo, muốn đòi lại công đạo cho người thân bị huyết tế.
Đương nhiên, bạo động lúc này mặc dù có quy mô lớn, nhưng vào sau khi Man Vương trở về, lấy danh vọng địa vị còn có thực lực của hắn, muốn trấn áp cũng là một chuyện rất dễ dàng.
Nhưng rất đáng tiếc, có người cũng không nghĩ như vậy, nói thí dụ như...Man Thần giáo.
Xem như là kẻ đầu sỏ chuyện này, bị Tầm Long Sĩ lừa phỉnh thành đám kẻ điên ưa thích giết người, tâm tính của mấy vị tế ti Man Thần giáo xem như đã triệt để nổ tung.
Huyết tế Man tộc, dẫn phát các bộ lạc bạo động, âm thầm cấu kết với Thiên Ngoại Tà Thần, bất luận là cái tội danh nào, đều có thể được coi là tội lớn khám nhà diệt tộc, mà quan trọng nhất là, Man Vương đã sớm cảm thấy khó chịu đối với Man Thần giáo, lần này lại bị hắn bắt được cơ hội, làm sao lại có thể bỏ qua? Mà nếu như Man Vương chuẩn bị đối phó với Man Thần giáo, vậy thì ai sẽ đứng mũi chịu sào? Còn không phải là đám tế ti bọn hắn!
Chặt đầu đã là nhẹ, ngũ xa phanh thây, lăng trì, xẻ thịt, trước kia đám tế ti bọn hắn làm như thế nào để đối phó với Man tộc phổ thông, lúc này bọn hắn liền có thể tưởng tượng ra được Man Vương sẽ làm như thế nào để đối phó với bọn hắn.
Đám tế ti này đừng nhìn đã là trưởng bối lâu năm, trên thực tế bọn hắn là người già nhưng tâm không già, bằng không lúc trước cũng sẽ không ủng hộ Tầm Long Sĩ tiến hành huyết tế, không phải chính là muốn mượn nhờ chuyện này tăng cường tuổi thọ, tiếp tục sống sót một cách vui vẻ hay sao, cho nên đối mặt với cái tình huống cơ hồ là tuyệt vọng này...
Đám tế ti bọn hắn đã buông xuống điểm giới hạn cuối cùng...bọn hắn đã tiến hành cầu cứu Đại Càn.
"Nói thật."
"Sớm biết ở bên trong Man tộc có một đám khốn kiếp như vậy mà nói.”
"Nam Cương đã sớm bị triều đình bình định."
Ở cửa chính Man Thần Điện, Tổng nguyên soái Phi Hùng Quân, Thần Võ Hầu đương triều, Nam Thần Võ đang chắp hai tay ở sau lưng, lộ ra vẻ mặt phiền muộn ngắm nhìn rừng rậm Nam Cương ở phía xa xa.
"Ngươi nhìn một chút, nếu như tiến công từ ngoại giới, tiến vào nơi này, không biết phải gặp bao nhiêu trắc trở, rừng rậm Nam Cương chính là nơi hiểm yếu, cơ hồ là không gì phá nổi, nhưng mà bây giờ, ngàn dặm đổ nát, chúng ta thế mà lại tiến vào chỗ sâu Nam Cương một cách dễ dàng như vậy..."
"Thực sự là khó có thể tưởng tượng."
Nói đến đây, Nam Thần Võ không khỏi liếc mắt nhìn mấy vị tế ti Man Thần giáo đang đứng ngoan ngoãn ở bên cạnh, mấy vị tế ti thấy vậy liền cúi đầu.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận