Phản Diện Siêu Cấp

Chương 913: Đánh phủ đầu

 
 
 
Trong lúc nhất thời, ở bên trong toàn bộ đại sảnh tiếp khách tràn ngập tiếng kêu thảm thiết, mà ở phía sau Trần Khuynh Địch, một đám quan viên không có bị đánh thì là lộ ra sắc mặt tái nhợt đến cực hạn, trong ánh mắt nhìn Trần Khuynh Địch đều tràn đầy sợ hãi và kinh hãi, dù sao thì chẳng ai ngờ rằng vị khâm sai đại thần này lại cứ động thủ như vậy.
Chẳng lẽ hắn không sợ bạo động hay sao? Đây chính là người của chín đại gia tộc Tuần Châu Đạo a! Nếu như việc này bị truyền ra ngoài, toàn bộ Tuần Châu Đạo đều sẽ trở nên bạo động!
Mà đối mặt với ánh mắt của mọi người, Trần Khuynh Địch rất bình tĩnh mà nhấp một ngụm trà.
Bạo động? Làm sao có thể chứ.
Trước đó hắn đã điều tra, hang ổ của chín đại gia tộc chính là ở trong Cửu Long Thành, hắn đều đã chuẩn bị sẵn sàng, ai dám bạo động, hắn sẽ trấn áp ngay tại chỗ, Cửu Long Thành tuyệt đối sẽ không thể xảy ra nhiễu loạn.
Về phần Tuần Châu Đạo? Làm ơn! Trước khi hắn tới đã chào hỏi cùng với ba vị Võ Hầu ở bên ngoài Tuần Châu Đạo, chỉ cần thời gian một ngày, ba đại Võ Hầu sẽ dẫn quân tiến vào chiếm giữ Tuần Châu Đạo, đến lúc đó Tuần Châu Đạo cho dù có một con muỗi muốn đốt người, hắn cũng có thể ở trong vòng ba giây trấn áp nó, còn có chính là đường thủy…
Vừa vặn, ở phía Phủ Đô Hộ Đông Hải đang buồn rầu làm thế nào để báo đáp cống hiến của hắn ở trong trận chiến Đông Hải đây.
Bạo động? Đừng nói giỡn!
"Cái tên đứng ở bên kia? Hôm qua có phải là chưa ăn cơm hay không? Khí lực nhỏ như vậy? Tăng lớn cường độ cho ta! Ở dưới giày của các ngươi thế nhưng là có đệm sắt, dùng nó đá!"
"Nhớ kỹ!"
"Các ngươi là quân đội Đại Càn! Là quân đội hòa bình! Là quân đội văn minh! Là quân đội giảng lễ phép!"
"Đánh xong cần phải đưa người bị thương về nhà."
"Rõ chưa?"
Đám binh sĩ đưa mắt nhìn nhau, sau đó lộ ra nụ cười dữ tợn.
Tất cả mọi người đều là kẻ già đời.
Bọn họ đều biết ý tứ trong lời nói của Trần Khuynh Địch.
Đánh xong phải đưa người về nhà chính là đánh cho bọn hắn ngay cả người nhà cũng không nhận ra!
"Vâng!"
Tiếng kêu thảm thiết càng thêm kịch liệt.
Mà ở một chỗ khác, Trần Khuynh Địch lại cảm thấy khá là không thú vị mà đứng lên, mà theo cái động tác này của hắn, rất nhiều các quan viên ở sau lưng giống như là chim nhỏ bị doạ sợ vậy, lập tức chen chúc tới, cả đám đều mang theo nụ cười nịnh nọt, lộ ra bộ dáng chỉ còn kém vẫy đuôi.
Chuyện này thật đúng là, xem ra ở Tuần Châu Đạo không chỉ có vấn đề về cựu quý tộc.
Ở cái phương diện quan lại cũng rất phiền phức.
"Chư vị." Không để ý đến tiếng kêu thảm thiết ở chung quanh, Trần Khuynh Địch tùy ý khoát tay áo nói: "Đêm nay ta hơi mệt chút, về phần những người kia, sau khi đánh xong hãy phát cho bọn hắn ít tiền, khi đưa bọn hắn về nhà thì đưa cả tiền theo, coi như là tiền thuốc."
Chúng quan viên: "..."
"Còn có."
"Buổi sáng ngày mai mời chư vị quan viên lại đi đến Phủ Thành Chủ một chuyến." Nói đến đây, Trần Khuynh Địch không khỏi lộ ra nụ cười mỉm: "Ý của ta là, chỉ có quan viên, rõ chưa?"
Kỳ thật, tiệc tối hôm nay vốn là quan viên Tuần Châu Đạo mở tiệc chiêu đãi hắn, vốn dĩ nên chỉ có quan viên trình diện, nhưng trên thực tế, đã có một đống lớn cựu quý tộc không mời mà tới.
"Ta không hy vọng loại chuyện này phát sinh lần thứ hai."
"Đã rõ chưa?"
Bao gồm cả trấn thủ Tuần Châu Đạo ở bên trong, biểu lộ của cả đám quan viên lập tức trở nên lúng túng, nhao nhao gật đầu nói: Xin đại nhân yên tâm!"
"Rất tốt." Trần Khuynh Địch hài lòng gật gật đầu, nói: "Mọi người đều biết, Trần Khuynh Địch ta là thích giảng đạo lý nhất, tôn trọng nhất đúng là hòa bình, cho nên ta hi vọng hội nghị ngày mai có thể trôi qua một cách hoà bình như hôm nay, tin rằng mọi người hẳn là cũng muốn như vậy đúng không?"
Chúng quan viên nghe lời này, khóe miệng lập tức mím lại.
Hoà bình giống như hôm nay? Cầu ông trời phù hộ ngày mai cũng đừng giống như hôm nay!
"Tuân lệnh!"
"Giải tán."
"Vâng!
Vào sáng sớm ngày thứ hai, các quan viên bị hành động của Trần Khuynh Địch làm cho tê dại da đầu vào tối hôm qua, trời còn chưa sáng đã vội vã đi vào trong đại sảnh Phủ Thành Chủ.
Thậm chí ở trong đó còn có đội ngũ quan viên trong đám cựu quý tộc tối hôm qua.
Mà đối với đám quan viên này, bọn hắn cũng không muốn.
Nhưng không có cách nào! Tối hôm qua vị khâm sai đại nhân này thế nhưng là ngay cả chỗ dựa của bọn hắn đều đánh cho bầm dập, hiện tại còn đưa ra thông điệp nghiêm túc như vậy, nếu như bọn hắn lại chống đối, có trời mới biết hắn có thể trực tiếp chém đầu bọn hắn hay không? Trước kia cảm thấy đối phương sẽ không làm như vậy, hiện tại xem ra, chuyện này cũng không chính xác lắm!
Cho nên dù là ở trong lòng không nắm chắc, bọn hắn vẫn đi tới.
Kết quả là khi bước vào cửa, ở trong lòng của đám quan viên này liền choáng váng, bị doạ đến mức kém chút nữa là quay người chạy trốn, nhưng sau khi nhìn thấy Trần Khuynh Địch ngồi ngay ngắn ở chủ vị đại sảnh, một tay dựa vào tay ghế, một tay nâng cằm lên nhắm mắt dưỡng thần, bọn hắn lại không thể không cưỡng ép ức chế loại xúc động này.
Chỉ thấy ở trong đại sảnh to lớn, ngay ở trước mặt của Trần Khuynh Địch, đưa lưng về phía cửa ra vào đại sảnh từ trái đến phải, có tổng cộng chín thân ảnh mặc quan phục đang quỳ ở trên mặt đất.
Mà từng quan viên đi vào trong đại sảnh, sau khi nhìn thấy chín thân ảnh quỳ ở dưới đất, người ở trong lòng có quỷ lập tức biến sắc, người ở trong lòng không có quỷ cũng lộ ra sắc mặt trắng bệch.
Bởi vì tất cả mọi người đều nhận biết chín người quỳ ở nơi đó.
Hạ gia, Lâm gia, Mạc gia, Vân gia, Lý gia, Dương gia, Khương gia, Tô gia, Ngụy gia.
Xem như là người nắm quyền thực sự ở Tuần Châu Đạo, chín đại gia tộc tự nhiên là không có khả năng hoàn toàn không biết gì cả đối với quan trường Tuần Châu Đạo, mà chín thân ảnh quỳ ở dưới đất, chính là chín vị quan viên mà chín đại gia tộc xếp vào trong quan trường Tuần Châu Đạo, không có người nào không phải là thân kiêm chức vị quan trọng, hơn nữa ở trong tay còn cầm quyền hành.
Nhưng mà bây giờ, toàn bộ bọn họ đều té quỵ ở trên đất.
Khuôn mặt bị đánh đến mức người nhà cũng nhận không ra, nhưng mọi người vẫn có thể dựa vào quan ấn của bọn họ để nhận ra bọn họ, mà bọn họn đang quỳ bất động, dường như đã hôn mê.
"Ực!" Không biết là ai đã âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Ở trong đại sảnh yên tĩnh, âm thanh lộ ra rất chói tai.
Mà thẳng đến sau khi tất cả quan viên đến, Trần Khuynh Địch một mực nhắm mắt dưỡng thần mới chậm rãi mở mắt.
Nhìn qua có vẻ rất khí thế.
Sau đó Trần Khuynh Địch liền ở một góc độ mà tất cả mọi người không thấy được xoa xoa cái mông.
Con m* nó, ngồi tê cả mông.
Điều chỉnh tư thế ngồi và trạng thái tinh thần lại một lần, lúc này Trần Khuynh Địch mới hít vào một hơi thật sâu, nhẹ giọng mở miệng hỏi: "Đến đủ chưa?"
"Tham kiến đại nhân!"
Lời còn chưa dứt, các quan viên bị đánh phủ đầu gần như đồng thời quỳ một chân trên đất, cung kính nói ra đối với Trần Khuynh Địch ngồi ở trên chủ vị.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận