Phản Diện Siêu Cấp

Chương 923: Đùa giỡn

 
 
 
Cứ như vậy sau khi thử mấy chục lần liên tục, Trần Tiêm Tiêm đột nhiên đình chỉ trùng kích.
Hai tay hai chân đồng thời thu hồi, tay trái điểm mi tâm, tay phải nhấc lên, sau đó chậm rãi ép xuống, trong miệng nhẹ nhàng thổ nạp, theo một phen động tác này của Trần Tiêm Tiêm, một cột khí màu trắng thật dài liền bị nàng phun ra, mang theo quyền ý dương cương nồng đậm, phảng phất như ẩn chứa liệt hỏa ở trong đó, huy hoàng sáng tỏ.
Trần Khuynh Địch cũng biết chiêu này.
Phồng khí huyết lên, khiến cho khí huyết hỗn tạp với quyền ý, rót một ngụm cương khí vào phun ra từ trong miệng, có thể làm được hiệu quả phá pháp, ngày xưa Trần Khuynh Địch vào thời điểm còn là Võ Đạo Tông Sư chính là rất yêu thích dùng chiêu này, mà thủ pháp cùng loại còn có Lục Tự Chân Ngôn của Phật Môn cùng với Hạo Nhiên chính khí của Nho gia.
Chỉ là...
"Thất bại?"
"Vâng."
Trần Tiêm Tiêm cúi đầu xuống, ánh nắng chiếu lên trán của nàng, bóng tối bao lại mặt mũi của nàng, khiến cho người ta thấy không rõ.
"Đáng tiếc."
"Tu vi vẫn kém một chút."
Ngữ khí của Trần Tiêm Tiêm giống như thường ngày, chỉ là đối mặt với nàng dạng này, Trần Khuynh Địch lại nhướng mày, hắn đã tận mắt nhìn Trần Tiêm Tiêm đột phá, nhìn qua dường như là do tu vi không đủ, nhưng Sinh Tử Quan cũng không phải là chỉ nhìn vào tu vi, phải nói rằng, chấp niệm của võ giả mới là độ khó chân chính của Sinh Tử Quan.
Nói một cách khác.
"Tiêm Tiêm sư muội."
"Muội có phải là có tâm sự gì hay không?"
"Nói thí dụ như…ừm, chấp niệm gì đó?" Trần Khuynh Địch gãi đầu một cái, nói: "Chuyện kia, nếu là việc mà sư huynh ta có thể giúp được một tay, vậy thì cứ nói ra không cần phải khách khí."
Dù sao thì ta cũng là đồng bạn tốt của nhân vật chính a! Lúc này trợ giúp nhân vật chính đột phá, há không phải tốt thay?
"Chấp niệm?"
"! !!"
Trần Tiêm Tiêm bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng đôi mắt đẹp nhìn thẳng tắp về phía Trần Khuynh Địch, lửa nóng trong ánh mắt khiến cho Trần Khuynh Địch giật khóe mắt một cái, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
"Tiêm Tiêm sư muội?"
"Sư huynh."
"Muội quả thật là có một cái chấp niệm."
"Huynh có thể thỏa mãn muội hay không?"
Trần Tiêm Tiêm nhìn Trần Khuynh Địch, đột nhiên mỉm cười.
Không biết vì sao, Trần Khuynh Địch Hỏa Luyện Kim Đan nhìn cái nụ cười kia, trái tim đột nhiên lỡ một nhịp đập.
Kỳ quái, trước kia mình có phải hay không đã từng thấy qua loại tràng diện này?
"Chuyện, chuyện gì thế!"
Âm điệu của Trần Khuynh Địch không tự chủ được mà kéo cao hơn tám độ, không có cách nào, thị cảm (Déjà vu) của loại tràng diện này thực sự là quá mạnh.
Dù sao cũng là người từng trải, Trần Khuynh Địch bây giờ đã nhạy cảm hơn so với trước kia! Là một nam nhân hợp cách, không trì độn, có kinh nghiệm! Nhưng mà...không thể nào?
Ở trong lòng của Trần Khuynh Địch, quan hệ giữa hắn và Trần Tiêm Tiêm hẳn là không được tốt mới đúng, không bằng nói ở bên trong bốn vị nhân vật chính, quan hệ giữa hắn và Trần Tiêm Tiêm hẳn là kém nhất a? Dù sao thì trước khi hắn xuyên việt đến, Trần Khuynh Địch nguyên bản thế nhưng là đã một mực điên cuồng chèn ép Trần Tiêm Tiêm…
Mặc dù về sau đã hóa can qua làm ngọc bạch đối với Trần Tiêm Tiêm, nhưng nói như thế nào đây…
Ở trong lòng của Trần Khuynh Địch vẫn rất là chột dạ. Vào thời điểm đối mặt với Trần Tiêm Tiêm đều là có một chút không tự nhiên, luôn cảm thấy giống như có chỗ nào thiếu nợ nàng vậy, vẫn luôn rất thận trọng.
Mà suy bụng ta ra bụng người, Trần Khuynh Địch tự nhận là hình tượng của mình ở trong lòng của Trần Tiêm Tiêm mặc dù có chỗ cải thiện, nhưng hẳn là rất không có khả năng đến cấp độ ưa thích a? Nhưng nhìn dạng điệu bộ này, đôi mắt như nước này, còn có nụ cười quỷ dị này, trước đây không lâu mình vừa mới thấy qua ở trên mặt của Lạc Tương Tư...
Không thể nào! ? Hơn nữa trọng yếu hơn chính là...mình và Trần Tiêm Tiêm thế nhưng là biểu huynh biểu muội a! Chẳng lẽ là ở trong cái thế giới này biểu huynh biểu muội là cũng có thể kết hôn sao? Không, không, không!
Có lẽ là do ta suy nghĩ nhiều quá cũng khó nói, tỉnh táo, tỉnh táo lại đi Trần Khuynh Địch! Ngươi là một nam nhân gặp chuyện không sợ hãi, trải qua nhiều đại nạn như vậy vẫn sừng sững không ngã như cũ, chẳng lẽ ngươi sẽ bị một chút chuyện nhỏ ở trước mắt này đánh bại hay sao? Không! Đây đương nhiên là chuyện tuyệt đối không thể nào! Hãy ưỡn ngực! Xuất ra khí phách của một người đàn ông…
"Sư huynh có biết không."
"Trước đó muội đã hỏi qua rồi, quan hệ giữa muội và sư huynh thuộc về bên ngoài đời thứ ba."
"Là có thể kết hôn…"
Xoạt! Trần Khuynh Địch trượt chân tại chỗ, há to miệng, lộ ra biểu tình kinh hãi, liên tục lùi lại mấy bước, kết quả là mất khống chế đối với lực lượng, dùng một cước đạp vỡ mặt đất dưới chân, sau đó lảo đảo một cái, sát theo đó là đầu đụng vào mặt đất, gạch lát trên sân huấn luyện bị phá nát.
Bởi vậy có thể thấy được, Trần Khuynh Địch đến tột cùng là kinh ngạc đến trình độ nào.
Mà nhìn Trần Khuynh Địch làm ra cử động như vậy, Trần Tiêm Tiêm đột nhiên che miệng cười một tiếng, đôi mắt to ngập nước, giống như là trăng lưỡi liềm cong lên, trong ánh mắt tràn đầy sự ranh mãnh.
"Yên tâm đi."
Bò dậy từ dưới đất khá là chật vật, lỗ tai của Trần Khuynh Địch có một chút phiếm hồng, nói thật, hắn như thế nào cũng không ngờ được Trần Tiêm Tiêm lại đột nhiên cho hắn một đòn bất ngờ như vậy...
"Chỉ có một phần ba là đùa giỡn."
Trần Khuynh Địch: "? ??"
Một phần ba là đùa giỡn? Có ý gì?
Trần Khuynh Địch vô thức nhớ lại lời nói vừa rồi của Trần Tiêm Tiêm.
"Trước đó muội đã hỏi qua rồi, quan hệ giữa muội và sư huynh thuộc về bên ngoài đời thứ ba."
Cái bộ phận nào là đùa giỡn?
Ngay vào thời điểm Trần Khuynh Địch đắm chìm ở trong cái vấn đề nghiêm trọng chưa từng có này.
Trần Tiêm Tiêm lại chủ động dời chủ đề đi: "Bất quá."
"Muội đã biết rõ đại khái đến tột cùng là chỗ nào xảy ra vấn đề."
"A? Vấn đề? Vấn đề gì?"
"Sinh Tử Quan của muội."
Trần Tiêm Tiêm liếc nhìn Trần Khuynh Địch vẫn còn đang phát mộng, không biết vì sao, nàng đột nhiên gác tay ra sau đầu phảng phất như có tâm tình rất tốt vậy, nhìn Trần Khuynh Địch nói ra: "Sư huynh, muội đang nghĩ, Sinh Tử Quan của muội có khả năng cũng không phải là chấp niệm, dù sao thì chấp niệm của muội vào rất sớm trước kia đã không còn."
"Hả!"
"Mà từ cảm giác của muội mà nói."
"Sinh Tử Quan của muội."
"Là nhân quả."
Vừa dứt lời, Trần Tiêm Tiêm mở rộng ngọc thủ, năm ngón tay mở ra, một vệt kim quang chậm rãi hiện lên ở trong lòng bàn tay của nàng, sau đó kiên quyết mà bay lên, hóa thành một tòa Phù Đồ Tháp mini, mang theo phật quang cùng với lời ca hát, nhìn như bất quá chỉ to bằng hạt cải, lại phảng phất như có ý cảnh tu di, bình định càn khôn bất động bất diêu.
"Trước đó muội cũng đã từng nói cho sư huynh."
"Đây là cơ duyên lớn thứ hai muội từng chiếm được cho đến này."
"Phù Đồ Tháp tại Đại Lôi Âm Tự ngày xưa."
"Ồ?"
Bởi vì trước kia đã biết được sự tồn tại của Phù Đồ Tháp, Trần Khuynh Địch cũng không kinh ngạc, nhưng khiến cho hắn nghi ngờ là...
"Cơ duyên lớn thứ hai?"
"Vậy cơ duyên lớn nhất là cái gì?"
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận