Phản Diện Siêu Cấp

Chương 932: Bạch Liên Tịnh Thế

 
 
 
Về phần trí kế vô song, mình có khả năng hơi kém một chút xíu.
Nhưng khi mọi người gặp mình, đều sẽ không giải thích được mà dung nhập cử động của mình vào suy nghĩ, sau đó thông qua sự suy diễn mà mình hoàn toàn không có cách nào lý giải cho ra kết luận...
Không thể nghi ngờ, Bạch Liên ở trước mắt khẳng định cũng là như vậy rồi!
"Không sai!"
"Tất cả những thứ này đều là của mưu kế của ta!"
Cho dù ở trong lòng đang điên cuồng phỉ nhổ bản thân, Trần Khuynh Địch ở bề ngoài vẫn bất động như sơn, khiến cho Bạch Liên nhìn thấy nụ cười của hắn lập tức giật mình ở trong lòng.
Nụ cười tự tin như thế! Ngữ khí lớn lối như thế! Chẳng lẽ còn có âm mưu quỷ kế gì! ?
"Trần Khuynh Địch..."
"Xem ra là ta đã xem thường ngươi!"
Bạch Liên lộ ra thần sắc nghiêm túc, vốn dĩ nàng đã tính toán kỹ, chừng nào nàng còn bảo vệ được chức quan trấn thủ Tuần Châu Đạo, Trần Khuynh Địch sẽ không thể tùy tiện ra tay với nàng, đây chính là quy củ, hơn nữa Bạch Liên có lòng tin, ở dưới tình huống không có nắm chắc đánh bại nàng, Trần Khuynh Địch sẽ thỏa hiệp đối với nàng.
Dù sao so với nàng đóng vai trấn thủ một Đạo hoàn mỹ, cẩn trọng qua nhiều năm như vậy, chín đại gia tộc tạo phản đối với Trần Khuynh Địch mà nói là càng trọng yếu hơn, đương nhiên, nếu như nàng chỉ có tu vi Võ Đạo Tông Sư, Trần Khuynh Địch sẽ không tuân theo quy củ, quy củ cuối cùng đều phải xây dựng ở trên thực lực.
Nhưng mà Bạch Liên không ngờ được…
Trần Khuynh Địch lại mạnh ngoài ý liệu! Hơn nữa hắn còn cố ý dung túng mình, chính là vì để cho mình chủ động bại lộ thân phận! Nếu như không có bại lộ thân phận, hoài nghi cuối cùng vẫn chỉ dừng lại ở hoài nghi, hắn đồng dạng cũng không thể ra tay với mình, nhưng bây giờ mình đã chủ động triển lộ thân phận, thế cục liền trở nên không ổn, Man Vương lại âm thầm đầu phục Đại Càn.
Hai vị Hỏa Luyện Kim Đan có thực lực viễn siêu mình, nếu là loại trình độ này mà nói…
Quy củ gì đó còn không phải là do bọn họ định đoạt?
Cho nên hiện tại ở trong lòng của Bạch Liên có cảm giác rất không an toàn, trong ánh mắt nhìn Trần Khuynh Địch càng là tràn đầy sự cảnh giác.
"Nếu Trần cung chủ đã nắm giữ thế cục."
"Vậy thì bản tọa sẽ tạm thời cáo lui…"
"Muốn đi?" Trần Khuynh Địch nhíu lông mày lại.
"Đại nhân!" Thanh âm của Quỷ Ảnh vang lên hợp thời, mang theo vài phần gấp rút: "Bắt nàng lại!"
"Không thể để cho nàng trở về bình yên vô sự!"
"Yên tâm." Trần Khuynh Địch phát ra thanh âm trầm ổn có lực: "Nàng không đi được."
Vừa dứt lời! Mười ngón tay thon dài của Bạch Liên lập tức di động, nối thành một thể, kết thành một pháp ấn, cương khí màu trắng bạc bộc phát ra, nối liền thành một khối với pháp ấn, giống như một đóa sen trắng tinh khiết, ép về phía Trần Khuynh Địch, hương hoa nhàn nhạt phiêu đãng mà qua, khiến cho người ta không tự chủ được mà trầm luân trong đó.
Đây là Tịnh Bạch Liên Thiên Trì Ấn Pháp! Một thức thủ ấn này hỗn tạp cương khí cùng với lực lượng nguyên thần, một đóa sen trắng nở rộ, phảng phất như ẩn chứa một phương thế giới cực lạc, ý cảnh hai nhà đạo phật ẩn chứa ở trong đó, tiếng đọc kinh thư vờn quanh không dứt bên tai, lại dẫn theo ý vị Nho gia, muốn kéo nguyên thần của Trần Khuynh Địch vào huyễn cảnh, đồng thời diệt sát nhục thân.
Vô Sinh Đạo xuất thân từ Đạo Môn, có thể từ chi nhánh Đạo Môn diễn biến thành một phương thánh địa võ đạo, chính là nhờ tập trung sở trường của phật đạo nho, dung hợp chân lý võ đạo của ba nhà phật đạo nho, cuối cùng mới sáng chế ra võ công căn bản của Vô Sinh Đạo, ở bên trong quỷ dị mang theo vài phần đại khí, ở bên trong đại khí lại mang theo vài phần đạo uẩn.
Quả thực là không tầm thường.
Chỉ là rất đáng tiếc.
"Lực lượng hơi kém một chút."
Ầm ầm! Trần Khuynh Địch cũng không kéo dài, gân cốt toàn thân rung động, giống như sét đánh, trực tiếp đấm ra một quyền, qua nhiều lần rèn đúc, lực lượng khí huyết có thể so với Đại Đạo Huyền Quang 30 vạn dặm hội tụ thành một cột sáng ngất trời, theo một quyền này, trực tiếp xé rách huyễn cảnh, giết tới trước mặt Bạch Liên.
Ở phía dưới nguy cơ, Bạch Liên mặt không đổi sắc, ấn pháp trong tay biến đổi, bộ dáng hoa sen tiêu tán, mười ngón tay uốn lượn thành hình tròn, phảng phất như một vầng mặt trời toả sáng, chẳng những không có sự quỷ dị của pháp ấn sen trắng trước đó, trái lại còn cương mãnh bá khí đến cực hạn, quả thực là cứng rắn va chạm vào nắm đấm của Trần Khuynh Địch.
Đây là Đại Thế Chí Quang Minh Pháp Ấn! Lúc này bộc phát ra chính là cương khí và khí huyết của Bạch Liên, nguyên thần ẩn nấp không ra, cương khí dựa vào khí huyết, kích thích khí huyết, phảng phất như đốt lên một quả lựu đạn vậy, bộc phát trong nháy mắt, khí huyết giống như lưu ly vàng óng, bao phủ ở trên hai tay của Bạch Liên, vững vàng va chạm vào đòn tấn công của Trần Khuynh Địch.
Ầm! Cả người của Bạch Liên bay ngược mà ra, khí huyết tiêu tán, cho dù là pháp ấn quang minh vạn trượng, ở trước mặt thiết quyền của Trần Khuynh Địch vẫn không thể ngăn cản, chỉ là lần này Bạch Liên mặc dù vẫn bị đánh lui, nhưng thần sắc lại không có một chút hoang mang, ngược lại còn nhờ vào đó kéo dài khoảng cách, sau đó lộ ra vẻ tươi cười.
Nàng còn có át chủ bài.
Phải biết rằng, mặc dù lúc trước Thánh Thượng Đại Càn đã đích thân đánh tới Vô Sinh Đạo, cơ hồ triệt để hủy diệt Vô Sinh Đạo, khiến cho chí cường giả của Vô Sinh Đạo bỏ mình, nhưng thần binh truyền thừa của Vô Sinh Đạo vẫn còn! Thân làm một phương thánh địa võ đạo, thần binh truyền thừa của Vô Sinh Đạo tự nhiên cũng là một kiện Đạo Binh thượng phẩm, mặc dù vào không lâu trước đây bị mất một bộ phận cấu thành vô cùng trọng yếu, dẫn đến phẩm cấp rơi xuống, nhưng nếu như cưỡng ép thúc giục mà nói, vẫn có thể ở trong một khoảng thời gian ngắn bộc phát ra uy lực của Đạo Binh thượng phẩm.
Bình thường vì ôn dưỡng thần binh, Bạch Liên đều cất giữ nó ở trong tế đàn nhà mình, mà lần này, Bạch Liên cẩn thận từ trước đến nay thế nhưng đã mang cả tế đàn theo, chính là vì dự phòng loại nguy cơ này, không thể nghi ngờ, vào giờ khắc này chính là cơ hội mời thần binh tông môn ra tốt nhất.
Bạch Liên vừa động tâm niệm, ánh trắng bốc lên trên đỉnh đầu, nhất niệm hoa nở, một đóa Bạch Liên Tịnh Thế bát phẩm nở rộ ầm ầm.
Tương truyền ba mạch Đạo, Phật, Ma ở thời kỳ Thượng Cổ đã từng cùng chung chí hướng, cùng nhau lĩnh hội võ đạo, Phật Môn ngộ ra một đóa kim liên công đức cửu phẩm, Đạo Môn ngộ ra một đóa thanh liên tạo hóa cửu phẩm, Ma Môn ngộ ra một đóa hắc liên diệt thế cửu phẩm, mà người sáng lập Vô Sinh Đạo cũng là kỳ tài ngút trời, thế mà cũng mở ra lối riêng.
Hắn đã khai sáng ra một đóa Bạch Liên Tịnh Thế cửu phẩm như vậy.
Chỉ là đoá Bạch Liên Tịnh Thế cửu phẩm này cuối cùng vẫn kém ba mạch Đạo, Phật, Ma, hoa sen liền thành một khối, chính là do Vô Sinh Đạo dùng nhiều loại Đạo Binh hợp lại mà thành, mà bây giờ, xem như hạch tâm mấu chốt nhất, thánh vật Lưu Ly Trản của Vô Sinh Đạo lại bị mất trộm, lúc này mới khiến cho phẩm cấp của Bạch Liên Tịnh Thế rơi xuống.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận