Phản Diện Siêu Cấp

Chương 939: Ám chỉ

 
 
 
"Nhưng mà sư huynh, huynh muốn muội chờ huynh đột phá lại đi đến Phật Môn, cũng không phải là bảo muội từ bỏ dựa vào bản thân hay sao?"
"Chuyện này bất lợi đối với võ đạo của muội."
Võ đạo của Trần Tiêm Tiêm mặc dù thoát thai từ Phật Môn, nhưng từng bước đi lại tương tự với Trần Khuynh Địch, là con đường bá đạo, cho nên võ đạo của nàng cương mãnh bá khí, không tiến tất lùi, mà dạng võ đạo này, nếu như từ bỏ bản thân vào thời điểm đột phá Sinh Tử Quan, dựa dẫm vào người khác, chỉ sợ sẽ có kết quả hoàn toàn ngược lại.
Trừ phi...
"Sư huynh hi vọng muội dựa vào huynh sao?"
"Hả?"
"Hoặc có lẽ là..."
"Chờ một chút..."
"Sư huynh nguyện ý trở thành chỗ dựa của muội?"
Trần Khuynh Địch ngây dại.
Lại nữa!
Mặc dù đã có một số suy đoán trước đây, nhưng Trần Khuynh Địch không ngờ được Trần Tiêm Tiêm sẽ nói ra những lời này.
Ý gì? Ám chỉ ta?
Trong cái chớp nhoáng này, ở trong đầu của Trần Khuynh Địch liền nhờ tới đoạn đối thoại giữa bản thân với Trần Tiêm Tiêm trước đó, quan hệ giữa hắn và Trần Tiêm Tiêm là huyết thống ở bên ngoài đời thứ ba, từ lễ pháp Đại Càn mà nói là có thể kết hôn, theo tới còn có khuôn mặt đẹp đẽ giống như cười mà không phải cười của Trần Tiêm Tiêm...
"Ực..." Trần Khuynh Địch nuốt một ngụm nước bọt, lúc này mới bỗng nhiên phản ứng lại.
"Ách!"
"Tiêm, Tiêm Tiêm sư muội! Muội nói cái gì thế! ?"
Thanh âm không tự chủ được mà kéo cao lên, hoàn toàn không có bộ dáng bá đạo quyền toái hư không trước đó, ngược lại là ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Trần Tiêm Tiêm, toàn thân của hắn đều đang run rẩy, nhưng lại hết lần này tới lần khác chỉ có thể nhìn Trần Tiêm Tiêm vừa nhìn hắn, vừa chậm rãi đi về phía hắn.
"Sư huynh?"
Thân thể Trần Tiêm Tiêm của hơi nghiêng về phía trước, cái đầu nhỏ nhắn nhìn Trần Khuynh Địch từ dưới lên trên, đôi mắt to sáng ngời phảng phất như biết cười vậy, khiến cho Trần Khuynh Địch căn bản là không chống đỡ được, không dám nhìn ở dưới cổ, nhưng lại không thể rời mắt, đành phải cắn răng đối mặt cùng với Trần Tiêm Tiêm.
"Tiêm Tiêm sư muội..."
"Sư huynh vẫn chưa trả lời vấn đề của muội."
"Hít hà!" Trần Khuynh Địch hít vào một ngụm khí lạnh.
Không chịu đựng được.
Không thể chịu đựng được điều này.
Ngay vào thời điểm Trần Khuynh Địch âm thầm cắn răng ở trong lòng, đầu óc hỗn loạn, không biết nên nói cái gì, Trần Tiêm Tiêm lại đột nhiên kéo lại thân thể đang nghiêng về phía trước.
"Được rồi."
"Sư huynh không cần phải hoảng hốt như vậy."
"Hả?"
"Nhìn sư huynh như vậy muội liền biết, không cần phải vội trả lời muội, chờ sau khi muội trở về từ Phật Môn hãy trả lời, yên tâm, muội sẽ chăm sóc tốt bản thân."
"Muội chính là muốn đi đến Phật Môn?"
"Đúng thế." Trần Tiêm Tiêm chỉnh sửa quần áo một chút, vừa đùa bỡn mái tóc vừa mỉm cười nói: "Phù Đồ Tháp là nhân quả của Phật Môn, đặt nền móng cho võ đạo của muội, nhưng ngoại vật cuối cùng vẫn là ngoại vật, cuối cùng võ đạo của muội vẫn là đến từ Phật Môn, cho nên muội sẽ trả Phù Đồ Tháp lại."
"Coi như là trả lại phần nhân quả này."
"Khục!" Trần Khuynh Địch vỗ mạnh vào mồm.
Trả Phù Đồ Tháp chính là trả nhân quả? Làm sao có thể dễ dàng như vậy! Đám lừa trọc Phật Môn ăn người đều không nhả xương, năm đó cũng không phải là không có ma đầu ở trong giang hồ sau khi bị Phật Môn "Độ hóa" trở thành hộ pháp La Hán, lấy thiên tư của Trần Tiêm Tiêm, lại có loại trọng bảo như Phù Đồ Tháp, có trời mới biết Phật Môn sẽ làm gì, đây cũng không phải là trò đùa.
Sơ ý một chút nói không chừng Phật Môn sẽ có nhiều hơn một vị hộ pháp Bồ tát.
Dù sao thì thiên tư của Trần Tiêm Tiêm cũng có danh tiếng ở trên giang hồ, còn trẻ tuổi đã đạt đến Võ Đạo Tông Sư, chỉ còn cách Sinh Tử Quan một bước, hơn nữa nếu người Phật Môn nhìn thấy Phù Đồ Tháp, chắc chắn sẽ nói một câu A Di Đà Phật thiện tai thiện tai, thí chủ hữu duyên cùng với phật ta, sau đó ăn sạch cả người lẫn bảo...
Chẳng phải là rất sung sướng?
Trần Khuynh Địch suy bụng ta ra bụng người, tuyệt đối sẽ không coi trọng tiết tháo của Phật Môn, trên thực tế ở trong mười đại thánh địa võ đạo, cũng không có một cái nào là có tiết tháo cao, tiết tháo cao cũng sẽ không thể trở thành thánh địa võ đạo, vô sỉ cùng với da mặt dày chính là một trong những nhân tố trọng yếu nhất ở trong gian hồ, đây là một điều không thể nghi ngờ.
Nhưng bất kể như thế nào…Trần Khuynh Địch là tuyệt đối không thể tiếp nhận loại chuyện này.
"Tiêm Tiêm sư muội..."
"Ừm?"
Nhìn Trần Tiêm Tiêm ngẩng đầu, Trần Khuynh Địch lại cắn răng, muốn nói gì đó, lại không biết nói cái gì, chỉ có thể đứng khô khốc tại chỗ, cuối cùng hít vào một hơi thật sâu, điều chỉnh tốt tâm tình sau đó mới mở miệng nói một lần nữa: "Đồ vật vào Thuần Dương Cung chúng ta làm gì có khi nào trả lại?"
"Thân làm người thay mặt chưởng giáo Thuần Dương Cung."
"Ta không cho phép muội đi."
"Cho nên?" Trần Tiêm Tiêm xoay một vòng tại chỗ, hoàn toàn khác biệt cùng với vẻ mặt nghiêm túc của Trần Khuynh Địch, biểu lộ của nàng trông có một chút thoải mái: "Sư huynh dự định ép muội ở lại sao?"
"Nếu cần thiết."
"Sau đó muội sẽ một mực chờ đến khi tông chủ trở về, hoặc là sư huynh đột phá, mới có thể tiến thêm một bước, vào trước đó, Phượng Tiên sư tỷ, Tương Tư sư tỷ, con nhóc Dương Xuân kia, tất cả đều sẽ dễ dàng vượt qua muội, muội rớt lại phía sau từng bước, võ đạo của muội kể từ đó sẽ không gượng dậy nổi, trở thành người bình thường."
"Đủ rồi!" Trần Khuynh Địch quát khẽ một tiếng, cắt đứt lời nói của Trần Tiêm Tiêm: "Muội đây là đang ép buộc ta."
"Không hề."
"Muội chỉ là đang trần thuật sự thật."
"! !!"
Trần Khuynh Địch chỉ cảm thấy một cỗ lửa giận vô hình nổi lên ở trong lòng, hắn biết rõ Trần Tiêm Tiêm là nhân vật chính, cho nên hắn không thể phủ nhận khả năng như thế này: Nói không chừng hành trình đến Phật Môn lần này sẽ là thời cơ Trần Tiêm Tiêm phá kén thành bướm thì sao? Nói không chừng lần xuất hành này chỉ bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm?
Nhưng mà gặp quỷ, chẳng lẽ ta cứ nhìn nàng đi đến Phật Môn như vậy? Phải biết rằng nếu thực sự đi vào Phật Môn, cũng chỉ có thể gửi gắm hi vọng ở khí vận của nhân vật chính.
Theo lý mà nói, khí vận của nhân vật chính hẳn là vô địch, mình căn bản không cần lo lắng cho Trần Tiêm Tiêm, Trần Tiêm Tiêm coi như là gặp rắc rối, cuối cùng cũng sẽ lấy được cơ duyên, sẽ không có khả năng chết...
"Khục!" Trần Khuynh Địch dùng sức vung quyền.
"Đi đi đi!"
"Nếu muốn đi vậy thì đi đi!"
"Đáng giận!"
Nhìn Trần Khuynh Địch giận dữ, Trần Tiêm Tiêm trừng mắt nhìn, chợt gật đầu nói: "Vậy thì cảm ơn sư huynh."
"Yên tâm."
"Muội không có việc gì..."
"Nói nhảm!" Trần Khuynh Địch đánh gãy lời nói của Trần Tiêm Tiêm một cách thô bạo: "Ta đương nhiên sẽ không để cho muội xảy ra chuyện."
Trần Tiêm Tiêm: "? ??"
"Hả?"
"Cái gì?"
Trần Khuynh Địch đưa tay gõ lên đầu của Trần Tiêm Tiêm một cái, sau đó tàn bạo nói: "Nghĩa phụ tiện nghi xem như là không nhờ vả được, nhưng sư huynh của muội rất đáng tin, sau khi giải quyết xong chuyện nơi này chúng ta sẽ lập tức trở về Thuần Dương Cung, ta sẽ đích thân dẫn muội đi đến Tu Di Sơn."
"Thế nhưng..."
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận