Phản Diện Siêu Cấp

Chương 942: Chột dạ

 
 
 
"Thật không hay khi tiếp tục như thế."
"Trần Khuynh Địch làm việc tận tâm tận lực giúp Đại Càn như vậy, cơ hồ là tương đương với việc rời giới tông phái, mà hiện tại ở phía Đại Càn đang bấp bênh, cũng không phải là một chiếc thuyền tốt."
Long Ngạo Thiên nghe vậy liền khẽ lắc đầu nói: "Không có cách nào."
"Vậy cũng đúng." Thái Tử Hoành Xương gật đầu hiểu ý.
Đối với Đại Càn, cách nhìn của Thái Tử Hoành Xương giống như những người khác, đây là một vương triều mặc dù nhìn qua vẫn cường thịnh như cũ, nhưng lại bị toàn bộ giang hồ ngăn cản.
Ở dưới sự thúc đẩy vô tình và cố ý của ba mạch Đạo, Phật, Ma, Đại Càn đang trở thành địch với cả thiên hạ, bị cả thế giới chống lại.
Mà ở dưới loại tình huống này Trần Khuynh Địch vẫn còn ôm đùi của Đại Càn, chỉ có thể nói là không khôn ngoan.
"Ai bảo Thái Hoa Tiên Nhân mất tích chứ?"
"Thuần Dương Cung không có chí cường giả Kích Toái Mệnh Tinh, vậy thì gần như tương đương với việc rời khỏi vị trí đỉnh phong nhất thiên hạ, mặc dù ở trong trận chiến Thái Hoa Sơn kia Trần Khuynh Địch đã đánh ra tên tuổi, củng cố vị trí thánh địa võ đạo của Thuần Dương Cung, nhưng phải biết rằng, coi như là thánh địa võ đạo cũng là có phân chia.
"Mà ngày xưa Thuần Dương Cung lại có nhiều cừu gia như vậy..."
"Dựa vào Đại Càn cũng là chuyện không có cách nào."
"Bây giờ Thuần Dương Cung cần một chỗ dựa."
Nghĩ tới đây, Thái Tử Hoành Xương không khỏi có một chút cười hả hê: "Tên kia cũng rất khổ sở."
Nhìn Thái Tử Hoành Xương cười mỉa, Long Ngạo Thiên nhếch miệng nói: "Kỳ thật cái vấn đề này nhìn qua rất nghiêm trọng, nhưng trên thực tế lại rất dễ giải quyết."
"Có ý tứ gì?"
"Chỉ cần Trần Khuynh Địch trở thành chí cường giả liền không thành vấn đề."
Long Ngạo Thiên vừa dứt lời, Thái Tử Hoành Xương liền nhếch nhếch miệng, vô thức muốn mở miệng cười cười.
Ngươi cho rằng Kích Toái Mệnh Tinh là cái gì? Làm sao có thể dễ dàng đột phá như vậy.
Nhưng nghĩ lại, bà m* nó, nếu là yêu nghiệt như Trần Khuynh Địch thật đúng là còn không thể nói trước.
Lúc trước ở Thượng Kinh thành mình còn đánh tới đánh lui với hắn, kết quả ngoảnh đi ngoảnh lại, hắn đã đột phá Hỏa Luyện Kim Đan, mà mình cho đến bây giờ còn đi dạo ở Sinh Tử Quan, ngay cả biên giới Hỏa Luyện Kim Đan cũng đều không sờ đến, có trời mới biết tên kia qua một, hai tháng nữa có thể đột phá hay không cũng rất khó nói a!
"Haizz, được rồi, được rồi, không nói đến hắn nữa, nói ra chỉ cảm thấy đau lòng."
"Ừm." Đối mặt với biểu lộ khổ sở của Thái Tử Hoành Xương, Long Ngạo Thiên cũng gật gật đầu tràn đầy đồng cảm.
Tình cảnh của hai vị này là rất giống.
Đều là đối thủ của Trần Khuynh Địch lúc trước, đã từng phát thệ là muốn cạnh tranh với đối phương, tiến hành một trận quyết đấu ở giữa thiên kiêu chi tử, kết quả là phía bên mình mới vừa vặn chuẩn bị kỹ càng, tên gia hỏa Trần Khuynh Địch kia đã một bước lên trời, trực tiếp bỏ lại bọn hắn ở phía sau, thậm chí là ngay cả bóng lưng cũng không nhìn thấy, ai mà chịu nổi chứ? Ban đầu là còn có thể ghen ghét, càng về sau lại càng bất lực, cho đến bây giờ, hai người đều đã thành thói quen. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà bọn hắn có thể trở thành bạn bè.
"Đúng rồi."
"Tiếp theo ngươi dự định làm cái gì?"
"Ngươi là người liên lạc mà Minh Giáo lưu lại ở chỗ của chúng ta, ngươi sẽ ở lại đây à? Phía chúng ta vừa mới hiện thế, còn có rất nhiều sự tình phải xử lý, ngươi vừa vặn hãy giúp đỡ một chút."
"Đợi một chút đi." Long Ngạo Thiên lắc đầu nói: "Ta dự định đi một chuyến đến Thuần Dương Cung."
Thái Tử Hoành Xương gật đầu một cái, nói: "Ngươi muốn đi đến Thuần Dương Cung sao, cũng phải, ngươi cũng đã ra đi lâu như vậy rồi, người xa quê nhớ nhà, muốn trở về Thuần Dương Cung cũng rất hợp tình hợp lý..."
"? ??" Thái Tử Hoành Xương ngây ra một lúc, sau đó mới bỗng nhiên phản ứng lại: "Cái gì! ? Ngươi muốn đi một chuyến đến Thuần Dương Cung! ?"
Long Ngạo Thiên: "..."
Ở trong Phủ Thành Chủ, Cửu Long Thành, Tuần Châu Đạo.
Quỷ Ảnh đang ngồi ngay ngắn ở trước bàn làm việc phê duyệt công văn mà cấp dưới trình lên, là các tin tức liên quan đến trấn áp bạo động các nơi, còn có khôi phục dân sinh, giao thế chính quyền ở Tuần Châu Đạo, quan viên, còn có rất nhiều tạp vụ khác, gần trăm phần hồ sơ chất ở trên bàn sách thành một ngọn núi nhỏ.
Không sai, tất cả những thứ này đều là đồ vật mà ngày hôm nay Quỷ Ảnh phải xử lý hết.
Trọng yếu hơn chính là...
M* nó!
"Những thứ này vốn phải là do tên Trần Khuynh Địch kia làm mới đúng! !!"
Không thể chịu đựng được nữa! Lúc đầu ta thế mà thực sự tin hắn! Đường đường là thánh địa võ đạo Thuần Dương Cung, người thay mặt chưởng giáo thế mà mang theo tiểu sư muội chạy trốn! Mà còn để lại mình ta xử lý công vụ, đây quả thực là táng tận lương tâm! Tên khốn Trần Khuynh Địch coi Quỷ Ảnh ta là thứ gì! ? Người làm công? Công cụ làm việc?
Nếu không phải là tên khốn kia hứa hẹn chờ sau khi trở về sẽ giúp tu vi của bản thân ta tiến thêm một bước, Quỷ Ảnh ta mới không có khả năng ngoan ngoãn lưu lại nơi này tăng ca xử lý công vụ cho hắn.
Quỷ Ảnh bất đắc dĩ thở dài, hiện tại ở trong phòng làm việc chỉ có một mình nàng, cho nên nàng cũng lười ngụy trang, trực tiếp lộ ra bộ dáng vốn có, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài màu đen của mình, kết quả không sờ không sao, vừa mới sờ một cái, lấy tu vi của Quỷ Ảnh tự nhiên lập tức phát hiện ra…
Đậu xanh rau má!
Lượng tóc giống như thưa thớt hơn so với trước kia...
"Trần Khuynh Địch! !!"
"Hít hà!" Trên đường trở về Thuần Dương Cung, Trần Khuynh Địch bỗng nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, không biết vì sao, giống như có người đặt biệt oán hận gọi tên hắn ở sau lưng vậy, khiến cho cả người có cảm giác phát run.
Chuyện này không thích hợp a, Trần Khuynh Địch ta từ trước đến nay thích làm việc thiện, lúc nào đã...
Ồ, không phải là Quỷ Ảnh đó chứ?
Nghĩ đến Quỷ Ảnh bị mình nhét vào Tuần Châu Đạo xử lý công vụ, Trần Khuynh Địch không khỏi cảm thấy chột dạ.
Ừm, trở về nghĩ biện pháp an bài vài người đi giúp Quỷ Ảnh a, thuận tiện đem một chút đồ vật tăng cường tu vi đến, lại thêm một, hai kiện thần binh cho Quỷ Ảnh, coi như bồi tội là được rồi.
"Sư huynh?" Dường như là phát giác ra được sự biến hóa của Trần Khuynh Địch, Trần Tiêm Tiêm hơi nghi hoặc một chút quay đầu nhìn về phía hắn.
"Không có việc gì, không có việc gì." Trần Khuynh Địch vội vàng phất phất tay.
Lấy tu vi và tốc độ của Trần Khuynh Địch, muốn từ Tuần Châu Đạo trở về Thuần Dương Cung là không mất bao lâu, chỉ dùng một, hai canh giờ, Trần Khuynh Địch liền mang theo Trần Tiêm Tiêm, hai người vượt qua hơn gần phân nửa Trung Nguyên, tiến vào nội địa Trung Nguyên, mà tầm mắt ở phía trước, có một tòa sơn phong cao chót vót đập vào mắt.
Đó là Thái Hoa Sơn, chẻ thành tứ phương, cao năm vạn thước, rộng mười dặm.
Ở bốn phía Thái Hoa Sơn, trước kia Trần Khuynh Địch còn không nhìn thấy, nhưng bây giờ tu vi của hắn đã tiếp cận với cực hạn, nguyên khí sau khi được xương cốt tinh luyện đã đạt đến đỉnh phong nhất, chỉ là vận chuyển nguyên khí, hai mắt nở rộ thần quang, liền có thể nhìn xuyên qua thế giới.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận