Phản Diện Siêu Cấp

Chương 957: Bị ép buộc

 
 
 
Cho nên hắn đã quyết định tạm thời từ bỏ.
Đương nhiên cũng không phải là từ bỏ vĩnh viễn, vạn nhất Trần Khuynh Địch ngừng bước không tiến thêm thì sao? Long Ngạo Thiên ta cũng không phải là vĩnh viễn không có không gian tiến bộ, hiện tại không đánh lại không có nghĩa là về sau sẽ không đánh lại, chỉ cần ta một mực bảo trì sự tiến bộ, thời gian tái chiến cùng với Trần Khuynh Địch nhất định sẽ tới.
Đương nhiên, hiện tại cần phải rút lui một cách có chiến lược, cho nên Long Ngạo Thiên thật ra là muốn tạo mối quan hệ cùng với Trần Khuynh Địch.
Cạnh tranh tàn khốc như trước đây là không thể làm, nhưng cạnh tranh khích lệ nâng đỡ lẫn nhau, Long Ngạo Thiên vẫn rất là mong đợi.
Nhưng mà...
"Cái tên khốn này! !!"
Long Ngạo Thiên cắn răng nhìn bóng lưng rời đi tiêu sái của Trần Khuynh Địch, hắn nhận thức sâu sắc được rằng mối quan hệ thân cận trong tương lai với đối phương là sẽ không bao giờ tồn tại.
Ngay mới vừa rồi, hắn xuất phát từ bước đầu tiên tạo ra mối quan hệ, để cho Trần Khuynh Địch "gọi hắn là Ngạo Thiên", đối với Long Ngạo Thiên mà nói, đây đã là sự công nhận lớn nhất mà hắn có thể làm ra, quan hệ giữa hắn và Thái Tử Hoành Xương cũng chính là như thế, như vậy cũng lộ ra vẻ tương đối thân cận, Long Ngạo Thiên vốn là nghĩ như vậy.
Kết quả thì sao? Tên gia hoả Trần Khuynh Địch kia thế mà lại cực kỳ hống hách!
"À, kêu tên thôi là không được, ta cảm thấy cứ gọi Long sư đệ là được rồi."
Đây là có ý gì! ? Danh tự Long Ngạo Thiên của ta chẳng lẽ lại khó mở miệng như vậy sao! ?
Long Ngạo Thiên không phục! Ý nghĩ muốn tạo một chút mối quan hệ liền biến mất trong nháy mắt.
Mà đổi thành một bên, ở trong lòng của Trần Khuynh Địch còn có vẻ hơi sợ hãi.
Đậu xanh rau má.
Mới vừa rồi hai chữ "Ngạo Thiên" kia kém chút nữa đã khiến cho mình nổi da gà, nên nói như thế nào đây, lão thất phu Long Thiên Tứ kia thật đúng là một quỷ tài, thật sự muốn gọi cái tên này mỗi ngày, mình nhất định sẽ bị trời đánh, mình vốn dĩ còn đang muốn gọi là "tiểu Thiên" đây.
Nhưng mà phải nói như thế nào đây.
Nhìn cái bộ dáng hung hãn kia của Long Ngạo Thiên luôn cảm thấy không quá thích hợp.
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui vẫn là Long sư đệ là thích hợp nhất. Bất quá kỳ quái là...
Từ lúc vừa mới bắt đầu Long sư đệ vẫn luôn dùng ánh mắt siêu đáng sợ nhìn chằm chằm vào lưng của mình...
Trần Khuynh Địch lặng lẽ suy nghĩ ở trong lòng.
Không phải là mình đã đắc tội hắn ở chỗ nào đó chứ? Không nên chứ, lúc trước chỉ là nhất thời thiếu giám sát khiến cho hắn không thể không rời khỏi Thuần Dương Cung đào vong đến Tây Vực.
A! Đúng là đã đắc tội hắn a!
Trần Khuynh Địch lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Sau khi đi vào Vạn Thọ Cung, vì hòa hoãn không khí, Trần Khuynh Địch liền vội vàng xoay người mỉm cười nói: "Long sư đệ khổ cực rồi, ban đầu là do sư huynh ta nhất thời thiếu giám sát, khiến cho ngươi tao ngộ biến cố, bị ép trốn vào Tây Vực, bây giờ ta xin lỗi ngươi, hi vọng ngươi đừng quá mức để ý a."
Trần Khuynh Địch biết rõ một cái đạo lý, món đồ chơi mặt mũi này cho dù là một cắc tiền cũng không đáng.
Hơn nữa Long Ngạo Thiên cũng là người một nhà, cho nên Trần Khuynh Địch hạ mình xin lỗi là cũng không có một chút áp lực nào, mà phen cử động này của hắn đừng nói là Long Ngạo Thiên, cho dù là Long Thiên Tứ cũng đều cảm thấy khá là quỷ dị, bất quá sau khi lão thất phu hết kinh ngạc, chợt sờ lên râu ria, hài lòng gật gật đầu. Tiếp đó lại nhìn Long Ngạo Thiên một cái.
Thấy cháu trai của mình vẫn còn đang ngẩn người, tâm lý của hắn lập tức trở nên bất mãn!
Tiểu tử thúi! Nhìn Trần Khuynh Địch đi, làm người đại khí, không câu nệ tiểu tiết, xem ra chính là do ta bồi dưỡng ra được, nhìn lại ngươi xem, từ bé tiếp nhận sự dạy bảo của Long Thiên Tứ ta, làm sao lại không có một chút biến hoá nào.
Ầm! Ý niệm tới đây, Long Thiên Tứ trực tiếp gõ đầu Long Ngạo Thiên một cái, lúc này Long Ngạo Thiên mới phục hồi lại tinh thần.
Tiếp đó khi hắn nhìn về phía Trần Khuynh Địch đã không còn một chút bất mãn nào, ở trong lòng ngược lại còn sinh ra một cỗ cảm giác không hổ là chưởng giáo Thuần Dương Cung tân nhiệm.
Long Ngạo Thiên lắc đầu nói: "Ta không bằng ngươi."
"Yên tâm đi, ban đầu là tài nghệ của ta không bằng người, ta không có để ý đến loại chuyện này."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Trần Khuynh Địch yên lòng, cười sảng khoái một tiếng, chợt ngồi ở bên trên thủ toạ chính điện Vạn Thọ Cung.
"Đúng rồi."
"Tu vi của Long sư đệ tiến bộ thần tốc như thế, từ đó đến giờ nhất định là đã chịu rất nhiều khổ sở, không bằng hãy chia sẻ một chút trải nghiệm của ngươi ở bên ngoài cho ta và Thái Thượng đi? Chúng ta cũng sẽ nghiên cứu một chút, nếu như có việc gì bất mãn, cứ nói ra, sư huynh ta sẽ giải quyết cho ngươi!"
"Ừm." Long Ngạo Thiên gật đầu một cái, nói: "Ta bị ép buộc gia nhập Minh Giáo."
Bịch! Cái mông của Trần Khuynh Địch trượt một cái, trực tiếp té ở phía dưới thủ tọa.
Xoạt! Gần như đồng thời, Trần Khuynh Địch liền dùng tu vi Hỏa Luyện Kim Đan đỉnh phong, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai ngồi xuống lại một lần nữa, ngay cả Long Thiên Tứ cũng đều chỉ thấy được một đạo tàn ảnh, tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác, mà Long Ngạo Thiên càng là cái gì cũng đều không phát giác, chỉ nghe được một tiếng vang nhỏ.
Tiếng động truyền tới từ chỗ nào?
"Khụ khụ!" Trần Khuynh Địch ho khan hai tiếng, khóe mắt run rẩy, khóe miệng cũng run rẩy cùng theo một lúc, nói khẽ: "Long sư đệ? Ngươi đang nói, bây giờ ngươi là đệ tử Minh Giáo?"
"Không sai."
"Bị ép buộc gia nhập?"
"Đúng thế."
Sự tình hiện tại đã lớn rồi.
Minh Giáo còn được gọi là Ma Giáo, là một trong ba mạch Đạo, Phật, Ma, mặc dù không nổi tiếng bằng hai mạch Đạo, Phật, nhưng người giang hồ mỗi lần nhắc tới Minh Giáo cũng đều là có tật giật mình, mà chỗ đáng sợ nhất của Minh Giáo, chính là tổng đàn không có địa điểm cố định, một cái sơn môn có thể na di trong hư không, so với một cái địa bàn cố định tuyệt đối còn muốn đáng sợ hơn nhiều lắm.
Đương nhiên.
Nếu chỉ là như thế thì Trần Khuynh Địch còn không sợ.
Nhưng mấu chốt là...
M* nó! Lúc trước nghĩa phụ tiện nghi nhà ta, Thái Hoa Tiên Nhân - Ninh Thiên Cơ không phải chính là dùng Minh Giáo làm hòn đá kê chân mới danh chấn giang hồ hay sao! ?
Kết quả Long Ngạo Thiên hiện tại thế mà vào Minh Giáo, còn ngàn dặm xa xôi đi tới Thuần Dương Cung, Trần Khuynh Địch ta chỉ cần hơi suy nghĩ một chút, liền cảm thấy ở trong này khẳng định có âm mưu!
Trả thù! Tuyệt đối là tới để trả thù!
Không chỉ có là Trần Khuynh Địch, ở trong cái chớp nhoáng này ngay cả Long Thiên Tứ cũng biến hóa ánh mắt, suy nghĩ trăm điều, biểu lộ càng là trở nên vạn phần ngưng trọng, có thể nói là có ý nghĩ hoàn toàn giống như Trần Khuynh Địch, đương nhiên, hai người cũng không phải là hoài nghi Long Ngạo Thiên làm phản, mà là hoài nghi Minh Giáo đã động tay động chân ở trên người của Long Ngạo Thiên.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận