Phản Diện Siêu Cấp

Chương 983: Niệm châu

 
 
 
Huyền Lưu Ly, là một nữ nhân đã thoát khỏi niềm vui cấp thấp.
Thân làm thiên kiêu Phật Môn lớn lên từ bé ở Phật Môn, được Phương Trượng Ngô Không tay nắm tay bồi dưỡng, cuộc sống trước đây của nàng kỳ thật rất đơn điệu, đối với đủ loại sự cố nhân tình cũng không có thông thấu như trong tưởng tượng của rất nhiều người, chỉ là sự thiếu hụt này của nàng đã bị thiên phú của nàng che giấu mà thôi.
Gần đây nàng đã tìm được phương hướng cuộc sống mới.
Từ bên trong chiến đấu cùng với Trần Khuynh Địch, Huyền Lưu Ly cảm nhận được sự nhiệt tình trước đó chưa từng có, loại va chạm quyền cùng với quyền kia, giao lưu nguyên thần cùng với nguyên thần, còn có xung đột lý niệm giữa hai bên, đều làm cho Huyền Lưu Ly cảm thấy say mê không thôi, thậm chí là trực tiếp coi Trần Khuynh Địch là đối thủ lớn nhất cả đời này của chính mình.
Như vậy vấn đề đã đến.
Huyền Lưu Ly dạng này còn có một khỏa phật tâm trong suốt hay sao?
Đáp án dĩ nhiên là có.
Nói đến cùng, cái gọi là phật tâm của Phật Môn kỳ thật cũng không phải là một lòng hướng thiện, lòng dạ từ bi, đây đều là từ ngữ dùng để tuyên truyền mà thôi, mà lý niệm đạo thống chân chính của Phật Môn, kỳ thật vào thời điểm Phật Tổ chứng đạo siêu thoát đã giảng giải rất rõ ràng: trên trời dưới đất, chỉ có mình ta.
"Ta" ở đây cũng không phải là chỉ Phật Tổ.
Mà là chỉ tất cả người tu Phật.
Hàm nghĩa của nó và Đạo môn rõ ràng có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, đối với hai mạch Đạo, Phật mà nói, trọng yếu không phải là bản tính của một người, mà là người đó có thể minh ngộ bản tính của bản thân hay không, nếu như minh ngộ, vậy ngươi chính là có phật tâm, có đạo uẩn, nếu như không minh ngộ, vậy thì chính là gỗ mục khó điêu khắc.
Nhưng mà rất thú vị chính là.
Minh Giáo đại biểu cho Ma đạo nhất mạch cũng là đạo lý này.
Ma đạo truy cầu bản tính tự do, phóng túng bản thân, tìm kiếm bản tính ở bên trong tự do, mà lòng người vốn xấu xa, nếu như phóng túng tùy ý, 99% người đều sẽ biến thành tà đạo, mặc dù dạng người này cũng được gọi là Ma, nhưng kỳ thật đã mất đi chân ý Ma đạo, trừ phi bản thân của ngươi chính là xấu xa.
Nói ngắn gọn, ba mạch Đạo, Phật, Ma nhìn như khác đường, kì thực cuối cùng vẫn hội tụ ở một điểm, nếu không Phật Môn cũng sẽ không có người sau khi mưu phản Tu Di Sơn liền biến thành Ma tăng không chuyện ác nào không làm, Đạo Môn cũng sẽ không có loại chi nhánh Ma Giáo như Vô Sinh Đạo, Minh Giáo cũng sẽ không có loại ma đầu triệt để thay đổi làm người một lần nữa kia.
Mà Huyền Lưu Ly, tình trạng của nàng kỳ thật là có một chút huyền diệu, nếu như đi nhầm một bước, chỉ sợ sẽ lại là một vị Ma tăng rơi vào ma đạo, nhưng nàng lớn lên từ nhỏ ở Phật Môn, có tâm tư tinh khiết, mặc dù yêu thích chiến đấu, trầm mê trong chiến đấu, nhưng chỉ chấp nhất một mình Trần Khuynh Địch, ở dưới nhiều loại trùng hợp, trái lại là đã khiến cho nàng lột xác.
Sau trận chiến Thuần Dương Cung.
Huyền Lưu Ly đã triệt để gọt đi mái tóc đen, thoát khỏi rất nhiều phiền não, đồng thời tu vi cũng tiến thêm một bước, loại biến hóa này cho dù là Ngô Không thấy được cũng đều cảm thấy hết sức ngạc nhiên, nói thẳng là lấy tâm tính tu vi của Huyền Lưu Ly bây giờ, chỉ sợ là không được bao lâu, nàng sẽ có hy vọng trùng kích cảnh giới Hỏa Luyện Kim Đan.
Nhưng mà, cho dù là như vậy Huyền Lưu Ly vẫn có một cái chấp niệm như cũ.
"Trần thí chủ."
"Không biết Trần Khuynh Địch phải chăng cũng đi theo với thí chủ?"
"Hít hà! !!" Trần Tiêm Tiêm hít vào một ngụm khí lạnh.
"Không có! Ta đi tới một mình! Ngươi đừng có nói mò!‘’
"Thì ra là vậy!"
Huyền Lưu Ly gật đầu một cái, cũng không hoài nghi lời nói của Trần Tiêm Tiêm, chỉ là lộ ra một tia tiếc nuối: "Bần ni còn muốn luận đạo cùng với Trần Khuynh Địch thêm một phen, lần trước hắn khiến cho bần ni vô cùng thỏa mãn, chỉ là qua thời gian dài như vậy: tu vi của bần ni lại có tiến bộ, cho nên mới muốn gặp hắn một chút."
Trần Tiêm Tiêm: "? ??"
Con m* nó! ?
Lần trước sư huynh đã làm gì cùng với vị ni cô này! ?
Trần Tiêm Tiêm lộ ra sắc mặt âm tình biến hóa, bất quá sau khi nghe Huyền Lưu Ly nói tu vi lại có tiến bộ, nàng đột nhiên sững sờ, sau đó cấp tốc bình tĩnh trở lại.
Tu vi.
Trần Tiêm Tiêm hít vào một hơi thật sâu, sau đó cười khổ lắc đầu, mình thực sự là không có ý chí phấn đấu, tâm tính ở trong khoảng thời gian này thế mà lại bất định như thế, một chút dáng vẻ trước kia cũng không có.
Trong đầu lóe lên tràng cảnh bản thân ám chỉ sư huynh ở thời điểm Tuần Châu Đạo một cách tự nhiên, sau đó ở trên mặt của Trần Tiêm Tiêm lập tức lóe lên một tia hồng nhuận phơn phớt, lần ám chỉ kia, không chỉ có tạo thành trùng kích đối với Trần Khuynh Địch, đối với Trần Tiêm Tiêm mà nói, sao lại không phải là một lần trùng kích.
Bây giờ nhớ lại Trần Tiêm Tiêm cũng đều cảm thấy ngượng ngùng vạn phần.
Nhưng mà, như vậy là không được.
"Mặc dù hi vọng sư huynh trở thành chỗ dựa của ta, nhưng nếu thực sự trở thành như thế, ta sẽ không phải là ta."
Không thể như vậy.
Chớ quên.
Ngày xưa sư huynh ở Trần gia cũng không hy vọng mình tầm thường như vậy!
"Ta là Trần Tiêm Tiêm."
Trần Tiêm Tiêm độc nhất vô nhị!
Ý niệm tới đây, khí thế trên người của Trần Tiêm Tiêm cũng bỗng nhiên trở nên dâng trào.
Nhìn thấy một màn như vậy, Huyền Lưu Ly hơi ngạc nhiên, chợt chắp tay trước ngực, mỉm cười nói: "Chúc mừng Phật Tử, khoảng cách cảnh giới duy ngã độc tôn lại tiến hơn một bước."
"Nói trở lại."
"Lần này Phật Tử tới Tu Di Sơn ta, là muốn chính thức quy y ngã Phật hay sao?"
"Làm sao có thể." Trần Tiêm Tiêm lắc đầu, nói: "Vừa rồi ta cũng đã nói, ta tới là để trả nhân quả."
"Nhân quả?"
"Không sai."
Trần Tiêm Tiêm gật đầu một cái, sau đó không còn bất luận tị hiềm cùng với kiêng kị nào, trực tiếp đưa tay phải ra, mở năm ngón tay ra, chỉ thấy một ánh Lưu Ly bay lên từ lòng bàn tay nàng, hóa thành một tòa Phù Đồ Tháp toàn thân được chế tạo từ Lưu Ly, tản ra ánh vàng vạn trượng: "Đây chính là nhân quả của ta."
Ầm ầm!
Ngay trong nháy mắt Phù Đồ Tháp hiện thân, Ngô Không nguyên bản kết thúc cuộc nói chuyện với Đàm Hoa đột nhiên sững sờ, khí thế toàn thân thế mà bộc phát ra không thể ức chế, hai mắt như điện, trực tiếp quét về phương hướng bên ngoài Tu Di Sơn.
"Phù Đồ Tháp! ?"
"Làm sao có thể!"
Vừa dứt lời, ngay ở trong tay của Ngô Không, chuỗi niệm châu một mực được hắn mang theo người bỗng nhiên tản ra ánh vàng Lưu Ly, trong lúc mơ hồ, thế mà tương hỗ tương ứng cùng với Phù Đồ Tháp ở bên ngoài Tu Di Sơn, mà Ngô Không biết rõ bối cảnh của nó, ở trên mặt càng là lộ ra vẻ mừng như điên danh xứng với thực.
Chuỗi niệm châu chính là vật tùy thân của các đời Phương Trượng.
Ở phía trên có tổng cộng 18 viên phật châu, biểu tượng cho 18 loại phiền não, quan trọng nhất là, mỗi một viên đều là Xá Lợi Tử lưu lại sau khi một vị cao tăng viên tịch!
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận