Phản Diện Siêu Cấp

Chương 984: Giới Lộc

 
 
 
Mà có thể gây nên cộng minh với chuỗi niệm châu này.
Đã nói rõ...Phù Đồ Tháp ở bên ngoài kia là hàng thật!
Chí ít là ở bên trong tuyệt đối có Xá Lợi Tử mà Phật Môn góp nhặt trong vô số năm cũng đều không thu thập đủ! Hơn nữa còn là số lượng không ít!
Cơ hồ là theo bản năng, Ngô Không liền muốn đưa tay bắt lấy Trần Tiêm Tiêm ở bên ngoài Tu Di Sơn, nhưng hắn mới vừa vặn xòe bàn tay ra, ở địa phương mà người khác không thấy được, bên trong Vận Mệnh Tinh Không, tinh vân Đại Phật thuộc về Ngô Không, lại bỗng nhiên mở mắt, kiêng kỵ nhìn về phía sâu trong tinh không.
Không có đồ vật xuất hiện.
Chỉ có bản thân Ngô Không biết.
Hắn đã bị khóa chặt!
Ở bên trong Vận Mệnh Tinh Không có người đã hoàn toàn khóa cứng vị trí của hắn, mang theo sát cơ nồng nặc cùng với ý vị cảnh cáo, rất rõ ràng, chỉ cần hắn động đậy một lần, sâu trong tinh không nhìn như tĩnh mịch, ngay lập tức sẽ có người ra tay với hắn, hơn nữa người kia đủ để tạo thành uy hiếp to lớn đối với hắn!
"Thì ra là như thế." Ngô Không chậm rãi thu bàn tay về, từ bỏ xuất thủ đối với Trần Tiêm Tiêm.
Đồng thời hắn cũng minh bạch.
Lý do mà gần đây trong lòng của hắn một mực bất an.
"Kẻ đến không có ý tốt."
"Kẻ có ý tốt thì không đến."
"Thuần Dương Cung."
"Là ngươi sao, Ninh Thiên Cơ? Ngoài ra còn có... ?"
Ở bên trong bảo điện Đại Hùng to lớn, chỉ còn lại có thanh âm Ngô Không nhẹ nhàng xoắn chuỗi niệm châu.
Phù Đồ Tháp xuất hiện không chỉ có hấp dẫn lực chú ý của Ngô Không.
Mà ở trong Tu Di Sơn, các đại đường viện, vô số tăng nhân Phật Môn đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, tăng nhân có một chút tạo nghệ ở bên trên phật pháp cũng nhao nhao nhìn về phía phương hướng Phù Đồ Tháp, mà đứng mũi chịu sào, chính là Huyền Lưu Ly đứng ở trước mặt Trần Tiêm Tiêm, còn có Đàm Hoa vừa mới đi ra bên ngoài Tu Di Sơn.
"Thứ này?‘’ Đàm Hoa thân làm cao tầng Phật Môn, đương nhiên sẽ không thể không nhận ra Phù Đồ Tháp.
Giống như Ngô Không, cơ hồ là theo bản năng, Đàm Hoa liền muốn tiến lên trực tiếp cướp đoạt Phù Đồ Tháp, nhưng vào trước đó, Huyền Lưu Ly lại vượt lên trước một bước, ngăn ở giữa Đàm Hoa cùng với Trần Tiêm Tiêm, cũng chặn lại ánh mắt của Đàm Hoa.
"Đàm Hoa sư thúc."
"Sư thúc muốn làm cái gì?"
Bị Huyền Lưu Ly hỏi một câu như vậy, Đàm Hoa cũng phản ứng lại, vội vàng tụng phật hiệu, chợt rút lui lại hai bước, nhắm mắt lại, qua một hồi lâu mới mở miệng một lần nữa: "Thì ra là thế, nói đến Phật Tử cũng không phải là không có đạo lý, Trần thí chủ nếu mang Phù Đồ Tháp trên người, nhất định là người hữu duyên cùng với Phật Môn ta."
Đây là thủ đoạn quen thuộc của Phật Môn, người người đều biết rõ.
Đàm Hoa sắp bắt đầu chơi xỏ lá.
Làm ngơ Huyền Lưu Ly có một chút bất mãn, Đàm Hoa chỉ là chắp tay ở trước ngực, nhìn chằm chặp vào Trần Tiêm Tiêm, còn có Phù Đồ Tháp ở trong lòng bàn tay của nàng, thân làm tăng nhân Hỏa Luyện Kim Đan Phật Môn, hắn có thể cảm ứng được rõ ràng, Phù Đồ Tháp đang không ngừng tản ra một lượng lớn phật uẩn.
Đó là Xá Lợi Tử!
Chỉ có Xá Lợi Tử mới có thể tạo thành hiệu quả như vậy! Hơn nữa tuyệt đối là Xá Lợi Tử mà Đại Lôi Âm Tự Thượng cổ lưu truyền xuống!
Vậy thì còn gì dễ nói hơn?
Vốn chính là đồ vật của Phật Môn ta, không biết thì cũng thôi đi, nếu đã thấy được, vậy thì quả quyết không có khả năng bỏ qua!
"Lưu Ly, đưa Phật Tử về núi."
"Hừ!"
Huyền Lưu Ly cũng không có trả lời, mà là hừ lạnh một tiếng, chợt nhìn về phía Trần Tiêm Tiêm, mà Trần Tiêm Tiêm thì là cười cười, sau khi thu hồi Phù Đồ Tháp mới mở miệng nói: "Nếu như Phật Môn có lời mời, tự nhiên là cung kính không bằng tuân mệnh."
Thấy Trần Tiêm Tiêm lựa chọn đáp ứng, Huyền Lưu Ly có vẻ hơi buồn rầu, nhưng vẫn gật đầu một cái, dùng tay làm cử chỉ mời.
Mà Đàm Hoa thì dùng hai mắt nhìn về phương xa, Trần Tiêm Tiêm thân làm đệ tử Thuần Dương Cung, đi tới đây lẻ loi một mình, trên thực tế là có rất nhiều điểm đáng ngờ, không phải là do Đàm Hoa không cẩn thận, chỉ là lấy tu vi của hắn, bất kể nhìn như thế nào, ở bên ngoài Tu Di Sơn cũng đều là một mảnh gió êm sóng lặng, hoàn toàn không có bất kỳ dị trạng nào.
Thôi được rồi! Thấy Trần Tiêm Tiêm đã chân chính đi vào khu vực Tu Di Sơn, Đàm Hoa cũng không còn xoắn xuýt.
Vốn dĩ hắn muốn lập tức đi đến bảo điện Đại Hùng đi gặp Ngô Không, nhưng chẳng biết tại sao, bảo điện Đại Hùng thế mà lại phong bế, tràn ngập phật quang, hắn căn bản không đi vào được, loại biến hóa kỳ dị này khiến cho Đàm Hoa có một chút bất an, sau khi suy tư liên tục, hắn đi ra phía sau Tu Di Sơn, đến một chỗ trọng địa khác của Phật Môn.
Bất đồng cùng với bảo điện Đại Hùng rộng rãi nguy nga.
Nơi này giống như là một ngôi làng nhỏ, có mấy căn nhà tranh, vài mẫu ruộng đất, mấy vị lão nhân mặc tăng bào đang lao động trong ruộng, không nhìn thấy phật quang đầy trời, cũng không nghe được lời tụng kinh, nhưng lại hoà vào tự nhiên, khiến cho tâm tình nguyên bản hấp tấp của Đàm Hoa cấp tốc bình tĩnh trở lại.
Chỉ thấy Đàm Hoa hít vào một hơi thật sâu, sau đó cẩn thận từng li từng tí tiến lên chắp tay trước ngực, hướng về phía một vị lão tăng đang lao động, cúi người thật sâu nói: "Xin chào Giới Lộc sư thúc."
Lão tăng vừa mới rồi còn lộ ra bộ dáng hiền lành lập tức biến sắc, sau đó bạo khởi một cái, trực tiếp ném cái cuốc ở trong tay vào cái đầu trọc sáng ngời của Đàm Hoa, mắng to: "Đã nói bao nhiêu lần rồi! Gọi là sư thúc! Đừng có gọi pháp danh! Cái pháp danh này là do lúc trước sư phụ teo não trao cho bần tăng."
Đây chính là nguyên nhân vì cái gì Đàm Hoa ở dưới tình huống bình thường không quá muốn tới nơi này.
Khác biệt cùng với bảo điện Đại Hùng.
Nơi đây không có tên, chỉ là địa phương mà các đời lão tăng Phật Môn sau khi không còn cầm quyền đến đây lĩnh hội phật lý, ở đây có rất nhiều loại người, có người cũng đã từng tung hoành thiên hạ, có người lại không có tiếng tăm gì, tiêu chuẩn duy nhất tiến vào nơi này, không dựa vào tu vi, mà là dựa vào cảnh giới phật pháp.
Sờ lên cái đầu trọc bóng loáng, Đàm Hoa bất đắc dĩ nói ra: "Sư thúc, bảo điện Đại Hùng hiện tại đang phong bế, không biết đã xảy ra chuyện gì, mà ngài cũng đã nhìn thấy chuyện ở bên ngoài, Phù Đồ Tháp hiện thân, ta đã tự mình cảm ứng qua, ở bên trong có khả năng còn có một lượng lớn Xá Lợi Tử Thượng cổ!‘’
"Đây là cơ hội của Phật Môn ta!"
"Nếu như có thể lấy Phù Đồ Tháp cùng với Xá Lợi Tử đầu nhập vào bên trong tu hành của các đệ tử, chờ đến thời điểm phản Càn, Phật Môn ta cũng sẽ chiếm được nhiều quyền phát biểu hơn…"
"Chính ngươi hãy quyết định loại chuyện này."
"Cần gì phải tới hỏi ta chứ?‘’
Giới Lộc hòa thượng buông cái cuốc xuống, lộ ra nụ cười hiền lành lần thứ hai: "Chúng ta nếu đã ở nơi này, vậy thì sẽ không lại nhúng tay vào quyền lực của Phật Môn, ngươi cũng đã biết, bàn về phật pháp thì ngươi không bằng ta, nhưng bàn về việc làm cho Phật Môn lớn mạnh, ngươi sáng suốt hơn so với ta gấp trăm lần, đã như vậy, hỏi ta thì có ích lợi gì?"
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận