Phản Diện Siêu Cấp

Chương 994: Úm Ma Ni Bát Ni Hồng

 
 
 
Huống chi, ở trong lòng của Đàm Hoa kỳ thật vẫn luôn rất xem thường Long Thiên Tứ.
Thân làm cường giả đệ nhị ở dưới Thái Hoa Tiên Nhân - Ninh Thiên Cơ trong Thuần Dương Cung, đã qua nhiều năm như vậy, ngay cả Đại Đạo Huyền Quang cũng đều không thể đạt đến mười vạn dặm, thực sự là uổng phí thân phận của Long Thiên Tứ, trái lại là Đàm Hoa hắn, dù là bị quyền thế lấy mất đại bộ phận tinh lực, vẫn có thể đạt đến Đại Đạo Huyền Quang mười vạn dặm.
Hơn nữa Long Thiên Tứ còn không chỉ không biết xấu hổ, còn đặc biệt ưa thích kéo cừu hận, hơn nữa lúc ấy lại có Ninh Thiên Cơ làm chỗ dựa, khiến cho người ta nhìn thấy khó chịu nhưng lại hết lần này tới lần khác không thể làm gì được hắn, khiến cho ở trong lòng của Đàm Hoa luôn cảm thấy bị đè nén, hận không thể tìm cơ hội hung hăng giáo huấn lão thất phu vô sỉ này một lần.
Kết quả thì sao?
Đàm Hoa lại bị giáo huấn ngược lại.
Long Thiên Tứ là không có gì đáng nói, nhưng Trần Khuynh Địch lại hoành không xuất thế, đánh cho Đàm Hoa đại bại, hết lần này tới lần khác lão thất phu Long Thiên Tứ kia còn luôn cho rằng đó là công lao của bản thân, cáo mượn oai hùm trào phúng hắn, khiến cho lửa giận ở trong đáy lòng của Đàm Hoa cũng càng ngày càng cao.
Ngay cả tu luyện Minh Vương tâm kinh cũng đều trở nên nhanh hơn không ít...
Nhưng bất kể như thế nào, cảm nhận của Đàm Hoa đối với Long Thiên Tứ ở trong lòng vẫn là một mực chưa từng thay đổi, lửa giận là bởi vì khinh thường và khinh bỉ, từ trong xương cốt, Đàm Hoa đã cảm thấy khó chịu với loại người không có thực lực tốt, thích dựa vào cường giả để giương oai, còn trào phúng những người khác, hơn nữa còn không biết xấu hổ như Long Thiên Tứ.
Ở bên trong Bát Bộ Thiên Long Phật Đà, Đàm Hoa gầm lên giận dữ, Phật Đà nguyên bản trang trọng uy nghiêm lập tức hiển lộ ra tướng mạo như Dạ Xoa, hung thần ác sát giống như lệ quỷ, vọt thẳng về phía Long Thiên Tứ.
"Con m* nó!" Long Thiên Tứ vừa mới rồi còn phách lối vạn phần lập tức tái mặt.
M* nó.
Đây là thù oán cỡ nào!
Đây chính là khác biệt ở bên trên tầm mắt, ở dưới góc nhìn của Đàm Hoa, loại người không có thực lực lại còn hay giương oai như Long Thiên Tứ chính là dễ hấp dẫn cừu hận nhất, nhưng ở dưới góc nhìn của Long Thiên Tứ, loại tác phong này đã trở thành một trong những thói quen trong cuộc sống của hắn, hắn hoàn toàn không cảm thấy hành vi của mình có gì không đúng.
Cũng chính là vì như thế, Long Thiên Tứ hoàn toàn không hiểu được vì sao Đàm Hoa lại đột nhiên nổi giận lao về phía hắn.
Mình đơn giản chỉ là đi đến Tu Di Sơn hét lên hai câu mà thôi, vào thời điểm các ngươi đến Thái Hoa Sơn lần trước không phải cũng làm như vậy hay sao, tất cả mọi người đều giống nhau, vì sao lại tức giận đến như vậy?
Long Thiên Tứ thậm chí còn cảm thấy có một chút ủy khuất.
"Mọi người nhanh chóng…"
"Tách ra mà chạy!"
Ầm ầm! Không đợi Long Thiên Tứ nói, bốn vị đại lão Đại Càn liền chủ động xuất thủ, nhất là Lý Đồng Thần, hắn thấy Long Thiên Tứ nói thế nào cũng là Thái Thượng trưởng lão của Thuần Dương Cung, nếu như Trần Khuynh Địch thật sự có quan hệ cùng với Thiên Ngoại Tà Thần, như vậy sự tồn tại của Long Thiên Tứ liền có thể tránh khỏi việc Thuần Dương Cung trở thành của riêng của Trần Khuynh Địch.
Cũng không thấy Lý Đồng Thần xuất thủ như thế nào, hắn chỉ là lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở sau lưng Long Thiên Tứ, chắp tay ở sau lưng, trong miệng tụng mấy chữ:
"Tử không nói: Quái, Lực, Loạn, Thần."
Chữ thứ nhất "Quái" vừa được nói ra, Đàm Hoa đang khống chế Bát Bộ Thiên Long Phật Đà chính là chấn động toàn thân, suýt chút nữa trực tiếp rơi xuống từ hư không, chữ thứ hai "Lực" vừa ra khỏi miệng, lực lượng của Bát Bộ Thiên Long Phật Đà lăng không giảm xuống hơn một nửa, sau đó chữ thứ ba và thứ tư "Loạn, Thần" đều xuất hiện.
Bát Bộ Thiên Long Phật Đà mới vừa rồi còn uy phong lẫm lẫm liền triệt để rơi xuống hư không, kim quang Lưu Ly mênh mông ở trên người trở nên ảm đạm không rõ trong nháy mắt, phảng phất như một giây sau sẽ vỡ nát vậy, thấy vậy tám vị võ tăng Đạt Ma Viện thao túng Phật Đà đều lộ ra ánh mắt hoảng sợ, không thể tin mà nhìn Lý Đồng Thần.
"Là áo nghĩa Nho gia!
"Chân truyền của Tắc Hạ Học Cung...!"
Tắc Hạ Học Cung xem như là một trong mười đại thánh địa võ đạo tự nhiên cũng có chỗ độc đáo của nó, toà thánh địa võ đạo này cũng không lấy tuyệt học võ công làm chủ, mà là dùng tri thức và kinh điển làm gốc, năm đó Thánh Nhân mở ra học cung đã lưu lại mười lời trích dẫn, chính là nền tảng căn bản của Tắc Hạ Học Cung, cũng là áo nghĩa cốt lõi.
Câu nói mà Lý Đồng Thần tụng niệm ra này chính là một trong mười lời trích dẫn, chính là áo nghĩa nhất đẳng chuyên môn nhằm vào võ giả, đối với người bình thường mà nói là không dùng được, nhưng đối với võ giả mà nói lại giống như kịch độc, suy yếu cương khí, khí huyết, nguyên thần của võ giả, sau đó trộn lẫn dẫn phát bạo loạn.
Ở dưới một loạt suy yếu này không phải là ai cũng có thể chịu được.
Nhưng Phật Môn chung quy là vẫn có nội tình thâm hậu, đột nhiên bị một kích của Lý Đồng Thần đánh cho không kịp trở tay, nhưng phản ứng của đám người Đàm Hoa rất cấp tốc, bản thân Đàm Hoa càng là tránh thoát ra từ bên trong sự nổi giận, ngồi ngay ngắn ở trên Cửu Phẩm Công Đức Kim Liên, sau đó tay đánh ra pháp ấn, trong miệng bỗng nhiên phun ra một âm thanh ngột ngạt như tiếng sấm: "Úm!"
Bảy vị võ tăng Đạt Ma Viện Còn lại cũng nhao nhao nói theo: "Ma Ni Bát Ni Hồng!"
Úm Ma Ni Bát Ni Hồng!
Lục Tự Chân Ngôn của Phật Môn vang lên tận mây xanh, mỗi khi phun ra một chữ, khí tức của Bát Bộ Thiên Long Phật Đà liền tăng vọt lên một đoạn, đến chữ "Hồng" cuối cùng ra khỏi miệng, bầu trời phát ra tiếng sấm nổ, Bát Bộ Thiên Long Phật Đà đứng lên một lần nữa, khí tức dĩ nhiên đã khôi phục đến đỉnh phong, thấy vậy ngay cả Lý Đồng Thần cũng đều giật cơ mặt một cái.
"Các ngươi còn chờ cái gì?"
Lý Đồng Thần cũng không có tiếp tục xuất thủ, hắn thân làm quan Văn vốn cũng không phải là loại nhân vật ưa thích đi ra chiến trường kia, sự tình của Võ tướng nên giao cho Võ tướng đi làm mới đúng.
"Hừ!"
Vừa dứt lời, ở bên trong không trung, một vệt ánh vàng chợt hiện, sau đó chỉ thấy một chuôi Phương Thiên Họa Kích dài hơn ngàn mét đập nứt hư không, hai bên lưỡi kích một vàng một đỏ, vậy mà giống như hai con rồng nhỏ, sinh động như thật, thân rồng kéo dài và bay múa, theo một bổ này bỗng nhiên phát ra tiếng gầm giận dữ: "Rống!"
Nguyên khí cuốn ngược, hư không băng liệt, Bát Bộ Thiên Long Phật Đà vừa mới đứng lên lại bị bổ xuống, mặc dù kim thân bất phôi, nhưng phật quang hộ thể vừa mới cường thịnh lên lại bị đánh rơi xuống, đám người Đàm Hoa càng là dùng khóe mắt run rẩy mà nhìn Phương Thiên Họa Kích đặt ở phía trên.
Nói thật, cán Phương Thiên Họa Kích này so với Lý Đồng Thần khiêm tốn còn có danh tiếng hơn nhiều.
"Võ Nguyên Hanh!"
"Đại Tướng quân Kiêu quả Võ Nguyên Hanh!
"A Di Đà Phật!"
"Là người của triều đình!"
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận