Phản Diện Siêu Cấp

Chương 1028: Nam nhân bất khuất

 
 
 
Mà ở phía đối diện, Tần Võ Dương bị đánh ra từ trong hư không chỉ là sững sờ chỉ chốc lát liền phản ứng lại.
Không bằng nói là hắn căn bản không quên được giọng nói này.
M* nó!
"Trần Khuynh Địch! ! ! !"
Tần Võ Dương lên tiếng gầm thét, trong nháy mắt, cái gì mà mưu đồ, cái gì mà hợp tác, cái gì mà Đại Chu, tất cả đều bị hắn quên hết sạch, dùng cặp mắt đỏ như máu mà nhìn chằm chằm vào Trần Khuynh Địch, Lạc Thủy hội tụ, hóa thành một chuôi cự kiếm thông thiên, được Tần Võ Dương nắm ở trong tay bổ về phía Trần Khuynh Địch.
"Ha ha ha!" Thấy Tần Võ Dương phát cuồng, Trần Khuynh Địch không sợ hãi trái lại còn cười to.
Vốn dĩ hắn còn đang phát sầu về việc phải làm như thế nào để giúp đỡ Trương Tử Văn, dù sao thì chiến trường cấp bậc trăm vạn người, bằng vào sức mạnh của một mình hắn là vẫn không có bao nhiêu tác dụng, mặc dù cũng không phải là vô dụng, nhưng luôn cảm thấy không có cách nào ảnh hưởng đến đại cục, không phù hợp với hình tượng của Trần mỗ hắn, không ngờ được ngủ gật liền có người đưa gối đến.
Vào thời điểm ở Tiêu Thành ngày xưa, Trần mỗ ta không có đủ sức lực, phải chạy trốn, hiện tại ta mạnh như vậy, còn phải sợ cái gì?
"Tần Võ Dương, đã lâu như vậy ngươi cũng không có tiến bộ gì nhỉ?" Trần Khuynh Địch rất hăng hái, cũng không nhiều lời với Tần Võ Dương, trực tiếp bộc phát toàn bộ khí tức, gân cốt toàn thân nổ vang, giống như sét đánh, sau đó đấm ra một quyền.
Ầm! Lạc Thủy ngập trời bị một quyền này của Trần Khuynh Địch đánh ra một cái lỗ thủng!
"Lên!"
Nước không có hình dáng cụ thể, Lạc Thủy bị đánh xuyên, Tần Võ Dương cũng không hề hoảng loạn, không bằng nói là Tần Võ Dương ở dưới sự cuồng nộ ngược lại còn tỉnh táo đến cực hạn, ở dưới sự thao túng của hắn, Lạc Thủy tán ra lần thứ hai, sau đó gây dựng lại, ở bên trong sóng lớn cuồn cuộn, một tòa đại thành rộng lớn màu trắng trồi lên, vô cùng tráng lệ.
"Đụng chết ngươi!"
"Mơ tưởng!"
Toà thành do Lạc Thủy hóa thành bị Tần Võ Dương trực tiếp ném ra bên ngoài, phảng phất như thái sơn áp đỉnh, tản ra thanh thế kinh thiên, mà Trần Khuynh Địch thì cho dù là nửa bước cũng không lùi, trái lại còn nhếch miệng cười một tiếng, sau đó xuất thủ tại chỗ, ánh vàng lượn lờ ở phía sau, Nam Mô Gatling gun Bồ Tát khiêng súng máy liền đi ra từ bên trong ánh vàng.
"Nam Mô Gatling Gun Phục Ma Quyền! !"
"Phá!"
Trong chớp mắt, ba vạn quyền cơ hồ không dừng lại một chút nào đập vào bên trên tường thành Lạc Thủy Thành, một vạn quyền đầu tiên đập vỡ tường thành, một vạn quyền tiếp theo đập vỡ toà thành, một vạn quyền cuối cùng xuyên thủng Lạc Thủy, đập vào trên người của Tần Võ Dương, trực tiếp đập hắn bay từ bên trong Bôn Lôi Quan ra ngoài, máu vẩy hư không.
"Tốt! ! !" Ở bên trên Bôn Lôi Quan, sau khi Tần Võ Dương xuất hiện hai mắt của Trương Tử Văn liền muốn nứt, hận không thể lập tức xoay người tiến hành cứu viện, nhưng lại bị hai vị thống soái Tây Vực vây khốn, quát to một tiếng tán thưởng.
Sau đó Trương Tử Văn giơ mũi kiếm trong tay lên, không có một chút do dự nào mà chém về phía Tần Võ Dương đang bay lượn ra.
"Chết đi!"
Tần Võ Dương: "! ! !"
Không phải là như vậy!
Tần Võ Dương là một vị nam nhân bất khuất.
Cuộc đời của hắn có lẽ đã trải qua rất nhiều lần thất bại, có lẽ đã trải qua rất nhiều lần không như ý muốn, nhưng hắn mãi mãi cũng không biết nhụt chí, mặc kệ sử dụng phương pháp gì, hắn đều kiên định không thay đổi đi ở bên trên con đường đào góc tường của chủ nghĩa đế quốc Đại Càn, 100 năm cũng không lay động được, mà một vị nam nhân dạng này.
Gần đây thật sự là không quá thuận lợi.
Đầu tiên là kế hoạch trăm năm của Tần Thị Nhất Tộc bị bóc trần, khiến cho Tần Võ Dương không thể không từ bỏ căn cơ của gia tộc, mang theo Lạc Thủy cùng với một phần nhỏ tinh anh Tần thị lựa chọn chạy trốn, sau đó lại tao ngộ vị Tà Thần "Gia Lỗ Lỗ" đáng hận ở Hoài Nam Đạo, luôn cảm thấy toàn thiên hạ phảng phất như đều đang đối đầu cùng với mình.
Thật vất vả mới bắt chuẩn cơ hội cột vào bên trên một cỗ chiến xa với Đại Chu, tìm được ánh rạng đông đông sơn tái khởi, chuẩn bị dùng kế phá Bôn Lôi Quan, gây ra một chút phiền phức cho Đại Càn.
Vào lúc Tần Võ Dương đang rất hăng hái, có một loại cảm giác từ hôm nay trở đi bản thân sẽ nhất phi trùng thiên, chuẩn bị nội ngoại giáp công cùng với đại quân ở bên ngoài Bôn Lôi Quan, trực tiếp tiêu diệt Trấn Tây Quân của Đại Càn, kết quả là hắn mới vừa mới nhảy ra, liền có một đấm giáng xuống từ trên trời đánh cho hắn phát mộng.
Mà sau khi biết rõ thân phận của người tới, Tần Võ Dương lại càng nổi nóng.
Nếu như nói đối với "Tà Thần Gia Lỗ Lỗ", ý nghĩ của Tần Võ Dương là hận không thể lột da tróc thịt của đối phương, còn đối với Trần Khuynh Địch, ý nghĩ của Tần Võ Dương chính là ở bên trong oán hận mang theo vài phần sợ hãi.
Không có cách nào, tên gia hỏa Trần Khuynh Địch này căn bản không phải là người. Có tốc độ phát triển nhanh đến mức kinh người, lúc trước vào thời điểm còn ở Lạc Thủy Tần thị, tên kia với hắn cũng chỉ là tám lạng nửa cân, đều là dựa vào Đạo Binh thượng phẩm mới có thể đạt tới trình độ Đại Đạo Huyền Quang 30 vạn dặm, không có vấn đề gì lớn, nhưng đến thời điểm Tần Võ Dương biết được tin tức của Trần Khuynh Địch lần thứ hai.
Trần Khuynh Địch đã tung hoành vô địch ở Tu Di Sơn Phật Môn...
Ai mà chịu nổi chuyện này chứ?
Nhưng khi nghe nói vẫn chỉ là nghe nói, mà lần này sau khi Tần Võ Dương đối mặt thật sự cùng với Trần Khuynh Địch, hắn đã hoàn toàn chịu phục, hắn đã nhìn thấy rất rõ ràng, Trần Khuynh Địch căn bản không có dùng Đạo Binh thượng phẩm, kết quả đối phương không dùng Đạo Binh thượng phẩm mà hắn cũng không thể địch nổi, vậy thì phải đi đến chỗ nào để nói lí lẽ?
Rõ ràng gian lận!
Thực sự là bất công! Tần Võ Dương ta sẽ báo cáo Trần Khuynh Địch gian lận!
Không giảng đạo lý!
Loại cảm giác này, xem như là người ngoài cuộc thì có lẽ cũng không cảm thấy gì, mà chỉ có thực sự trở thành đối thủ của Trần Khuynh Địch, mới có thể biết được sự đáng sợ của Trần Khuynh Địch, cũng ví dụ như thái tử Hoành Xương, năm đó thế nhưng cũng là mãnh nhân bất phân cao thấp với Trần Khuynh Địch, hiện tại thì sao? Trần Khuynh Địch dùng một ngón út cũng đều có thể đè chết hắn.
May mà thái tử Hoành Xương có lòng dạ lớn, nếu đổi thành người khác chỉ sợ là sẽ trực tiếp hỏng mất đạo tâm.
Mà cho dù là một vị nam nhân bất khuất như Tần Võ Dương, đối mặt với bóng ma tâm lý do Trần Khuynh Địch mang tới, vẫn không thể ức chế mà phát ra tiếng hét không cam lòng.
"Không phải là như vậy!"
Nhưng rất đáng tiếc, đáp lại tiếng hét ở trong nội tâm của hắn, là Đại Đô Hộ Tây Vực Trương Tử Văn hận không thể lấy mạng của hắn.
"Chết đi!"
Trương Tử Văn dẫn dắt kiếm quang trong tay, Trấn Tây Quân ở bốn phía đồng thời gầm thét, từng đạo từng đạo khí huyết của binh sĩ bị kiếm quang của Trương Tử Văn dẫn dắt, sau đó hội tụ lên trên đó.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận