Phản Diện Siêu Cấp

Chương 1101: Sư tôn của Long Thiên Tứ

 
 
 
"Đương nhiên là cảm thấy kỳ quặc." Long Thiên Tứ cười khổ một tiếng, nói: "Nhưng kỳ quặc thì thế nào? Nghĩa phụ của ngươi cũng không phải là không điều tra, nhưng căn bản là không tra được."
"Ta hiểu rồi."
Trần Khuynh Địch hít vào một hơi thật sâu, chợt câu thông với Mệnh Vận Tinh Vân nhà mình, từng đạo từng đạo tinh quang Thuần Dương phá hư không rủ xuống, sau đó cấp tốc tràn vào trong Thành Lạc Dương.
Nói thật, Trần Khuynh Địch cũng không hiểu phong ấn. Cho nên hắn chỉ có thể dùng quyền ý mà mình am hiểu nhất để bố trí phong ấn, tinh quang Thuần Dương hội tụ ở bên trên Thành Lạc Dương, cuối cùng hóa thành một nắm thiết quyền to lớn đập về phía hoàng cung, trực tiếp sáp nhập vào bên trong bách quan, sau đó ép về ngọc tỉ ở phía trên ghế rồng.
Nhưng ngay vào một giây sau…
Ầm ầm! Sau khi bị quyền ý cùng với tinh quang Thuần Dương của Trần Khuynh Địch xúc động, bách quan ở trong hoàng cung gần như đồng thời chấn động, từng đạo từng đạo khí tức liên tiếp bộc phát ra, phảng phất như lập tức thu được linh quang vậy, phần linh quang từ bách quan này cuối cùng hợp nhất, cấp tốc lan tràn lên bên trên vị trí đứng đầu bách quan.
Đến cuối cùng, Vân Phi Lăng ở bên trên vị trí Tể tướng bỗng nhiên mở mắt!
Gặp quỷ. Hắn hồi phục!
Trong cái chớp nhoáng này Long Thiên Tứ trực tiếp trừng lớn hai mắt, khí tức quanh người không thể khống chế mà bộc phát ra:
"Con m* nó? Sư tôn! Làm sao có thể, ngài vẫn còn sống! ?"
"Giọng nói này là…Thiên Tứ?"
Hai mắt của Vân Phi Lăng mông lung, sau khi nghe được giọng nói của Long Thiên Tứ thì trừng mắt nhìn, sau một hồi lâu mới phản ứng được, mà sau khi hiểu được hắn cũng buột miệng chửi mắng một trận: "Đánh rắm! Lão tử thân làm chưởng giáo Thuần Dương Cung, tu vi Kích Toái Mệnh Tinh, có thể dễ dàng chết như vậy hay sao?"
"Tên tiểu tử thúi Thiên Tứ ngươi dám nguyền rủa ta chết! ?"
"..."
Đối mặt với lời mắng to của Vân Phi Lăng, Trần Khuynh Địch dùng vẻ mặt cổ quái nhìn về phía Long Thiên Tứ, mà Long Thiên Tứ thì là dời ánh mắt đi không dám nhìn hắn.
Không sai, năm đó hắn ở trước mặt Vân Phi Lăng chính là tiểu tử thúi...
"Khụ khụ!"
Trần Khuynh Địch xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía phương hướng Vân Phi Lăng, mà ở bên trong Hoàng cung, Vân Phi Lăng chắp hai tay ở sau lưng, thân hình không nhúc nhích, khí tức ở trên người cũng càng ngày càng mạnh, từng đạo từng đạo vòng ánh sáng dâng lên ở sau đầu hắn, dẫn động không gian chung quanh đều là hơi hơi chấn động.
Trần Khuynh Địch cũng không có khả năng cảm thấy lạ lẫm đối với cỗ khí tức này, là Tam Hoàng Khai Thái Đại Thuần Dương Công, mà lúc này Vân Phi Lăng cũng coi như đã triệt để thanh tỉnh lại.
"Trừ bỏ tên tiểu tử thúi Thiên Tứ nhà ngươi, còn có một người? Thuần Dương chi thể? Là đệ tử đời sau của Thuần Dương Cung chúng ta sao?"
"Có thể kích thích ý thức của ta khôi phục…"
"Là chí cường giả?"
"Tốt!" Ý nghĩ của Vân Phi Lăng càng ngày càng rõ ràng, ngữ khí cũng dần dần trở nên hưng phấn: "Tốt tốt tốt, vốn dĩ ta còn đang suy nghĩ cuối cùng chỉ có thể lưu lại tiểu tử thúi Thiên Tứ nhà ngươi, Thuần Dương Cung chỉ sợ là vô vọng phục hưng, chỉ có thể chờ mong tên tiểu tử Thiên Cơ trổ tài năng, tối thiểu là có thể bảo trụ một chút cơ nghiệp…xem ra Thiên Cơ còn làm tốt hơn so với trong tưởng tượng..."
Trần Khuynh Địch: "..."
Long Thiên Tứ: "..."
Theo thời gian trôi qua, khí tức của Vân Phi Lăng rốt cục cũng đạt đến một cái đỉnh phong.
Ba đạo vòng ánh sáng ở phía sau thay phiên giao hội, vận chuyển tùy tâm, hiển nhiên cũng là Thuần Dương chi thể, tạo nghệ của Vân Phi Lăng ở bên trên Đại Thuần Dương Công viễn siêu Trần Khuynh Địch, thậm chí là lấy tu vi của Vân Phi Lăng, đã sửa cũ thành mới ở trên cơ sở Đại Thuần Dương Công, không còn bị giới hạn bởi cực hạn của môn công pháp này.
"Đệ tử hậu bối, ngươi tên là gì?"
"Ta tên là Trần Khuynh Địch."
"Tốt." Vân Phi Lăng hài lòng gật gật đầu, nói: "Có thể đi đến nơi này, lại là Thuần Dương chi thể, xem ra ngươi đã là chưởng giáo Thuần Dương Cung, giống như là ta năm đó, bất quá ta có một vấn đề."
Trần Khuynh Địch cung kính gật gật đầu, nói: "Sư tổ cứ hỏi."
"Thiên Cơ sao rồi?"
"Sư tôn." Long Thiên Tứ rốt cục cũng không nhịn được mà mở miệng hỏi: "Vì sao lại không hỏi ta? Ta và Ninh Thiên Cơ mới là người cùng một thời đại a?"
"Ngươi?" Thanh âm của Vân Phi Lăng dừng lại một chút: "Nếu ta cảm giác không sai mà nói, tên tiểu tử thúi ngươi còn chưa Kích Toái Mệnh Tinh a?"
Long Thiên Tứ: "..."
Sư tôn đâm tâm!
Thấy vẻ mặt "lão phu tung hoành giang hồ mấy chục năm ngày hôm nay xem như thất bại" của Long Thiên Tứ, Trần Khuynh Địch nhếch nhếch miệng, chợt tiến lên phía trước nói: "Vân sư tổ, bây giờ nghĩa phụ đã rời khỏi Thuần Dương Cung, dường như là đi tới vực ngoại tinh không, đến nay còn không có tin tức,
"Phải không?" Sau khi nghe được câu không có nguy hiểm đến tính mạng, Vân Phi Lăng dường như là nhẹ nhàng thở ra, nói: "Không có việc gì thì tốt, Khuynh Địch à, thời gian qua đi nhiều năm như vậy, không ngờ được lại có đệ tử hậu bối nắm giữ Thuần Dương chi thể xuất hiện, bất quá ta thấy ngươi vận dụng đối với Đại Thuần Dương Công dường như không được tốt lắm a? Mặc dù đã ngưng tụ tinh vân Thuần Dương, nhưng vận dụng lại cực kỳ thô ráp!"
"Được rồi, sau khi chúng ta mất tích, truyền thừa ở trong tông không được đầy đủ, cũng không có ai chỉ điểm ngươi tu luyện Đại Thuần Dương Công, có một chút sai lầm cũng là chuyện rất bình thường, tu vi của ngươi cũng là Kích Toái Mệnh Tinh, nói chỉ điểm là không đúng, ngươi và ta luận đạo một phen thì như thế nào?"
Trần Khuynh Địch: "Đa tạ tổ sư!"
Long Thiên Tứ: "Sư tôn? ! Vậy ta…"
"Ngươi đứng qua một bên."
Long Thiên Tứ ngoan ngoãn đứng qua một bên.
Mà Trần Khuynh Địch thì là đi vào bên trong Hoàng cung, lúc này Vân Phi Lăng vẫn chắp hai tay sau lưng như cũ, đưa lưng về phía hắn, lộ ra phong phạm cao nhân sừng sững như núi cao.
"Đến đây? Rất tốt, bất quá vào trước khi luận đạo, ta còn có một cái yêu cầu."
Trần Khuynh Địch nghe xong liền hiểu, đây là muốn khảo nghiệm mình một phen đúng không! Thế là Trần Khuynh Địch tự tin gật gật đầu nói: "Sư tổ cứ nói đừng ngại!"
"Tốt! Không hổ là đệ tử của Thuần Dương Cung chúng ta!"
Thấy Trần Khuynh Địch đáp ứng thẳng thắn như vậy, Vân Phi Lăng hài lòng cười cười, chợt nói ra: "Ngươi tới giúp ta xoay người, ta hiện tại đang bị phong ấn giam cầm, căn bản không động đậy được, đưa lưng về phía ngươi thì làm sao có thể luận đạo."
Trần Khuynh Địch: "..."
Trần Khuynh Địch tiến lên giúp Vân Phi Lăng trở mình, từ đối mặt với ghế rồng biến thành đối mặt với hắn.
"Phù…cuối cùng cũng nhìn thấy mặt người."
"Nhìn về phía khối ngọc tỉ đen đủi kia trong thời gian quá lâu, ta đã sắp suy nhược tinh thần."
"Tạ ơn, đệ tử hậu bối."
"Ách, Vân sư tổ quá khách khí..."
Trần Khuynh Địch trừng mắt nhìn, luôn cảm thấy vị Vân sư tổ này không giống với trong tưởng tượng của mình lắm.
Khác biệt cùng với những người khác, Vân Phi Lăng xem như là người đời trước đúng nghĩa, thuộc về nhân vật hung ác vào hơn 1400 năm trước, mà ở cái niên đại đó, hắn thuộc về người trẻ tuổi, các chí cường giả khác đều là thế hệ trước, niên đại đó vẫn là do hoàng triều Đại Chu thống trị thiên hạ.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận