Phản Diện Siêu Cấp

Chương 1104: Vơ đũa cả nắm

 
 
 
"Đi thôi!" Trần Khuynh Địch kéo Long Thiên Tứ còn muốn trò chuyện với Vân Phi Lăng ra ngoài.
"Tiểu tử ngươi thực sự đáng tin sao?"
"Không phải là lừa phỉnh ta đó chứ?"
"Yên tâm." Trần Khuynh Địch nghiến răng nói:
"Trần Khuynh Địch ta có chuyện gì mà không làm được? Chỉ là một chút chuyện nhỏ, cứ giao cho ta là được rồi."
Long Thiên Tứ quan sát tỉ mỉ Trần Khuynh Địch một phen, cuối cùng dường như cũng nghĩ tới điều gì, cũng nhếch miệng cười một tiếng: "Được! Ngươi đáng tin cậy hơn nhiều so với ta, vậy thì giao cho ngươi!"
"Được!"
Một lát sau, hai người trực tiếp rời khỏi Vạn Thọ Cung, mà ở bên ngoài Vạn Thọ Cung, Vô Vọng Ma Tôn mang theo Long Ngạo Thiên còn có Tịch Đồng cùng với bốn nữ Dương Xuân đã tụ tập lại.
Mà khí tức ở trên người của Long Ngạo Thiên cũng đã tăng lên tới cấp độ Hỏa Luyện Kim Đan. Chỉ là mới vừa vặn đột phá, khí thế bất ổn, cũng chưa có trải qua truyền thừa, đối với khống chế lực lượng chỉ có khoảng ba phần mười.
"Ồ! Ngạo Thiên sư đệ..."
"Đột phá? Cũng bình thường thôi, kém xa so với ông nội ngươi năm đó."
Nhìn Trần Khuynh Địch cùng với Long Thiên Tứ cùng nhau đi tới, Long Ngạo Thiên lộ ra thần sắc rất là phức tạp, nhất là Trần Khuynh Địch, vị nam nhân này một mực là đối thủ lớn nhất của hắn, bây giờ đã vượt hắn rất xa ở trên con đường võ đạo, thậm chí là còn khiến cho hắn căn bản không nhìn thấy bóng lưng, nhìn chòng chọc vào Trần Khuynh Địch hơn mười giây, Long Ngạo Thiên mới hơi cúi đầu nói:
"Xin chào chưởng giáo sư huynh."
"Ha ha ha ha!"
Nhìn thấy một màn này, Trần Khuynh Địch còn chưa nói cái gì, Long Thiên Tứ lại là người thứ nhất bật cười, hắn không thể quen thuộc với một màn này hơn nữa.
Năm đó vào thời điểm Ninh Thiên Cơ trở thành chưởng giáo mình cũng là lộ ra biểu lộ như vậy nhìn đối phương, không cam tâm nhưng không thể không làm như vậy...
Chỉ đáng tiếc là, cháu của mình vẫn không thể vượt qua nghĩa tử của Ninh Thiên Cơ.
"Không sao!" Long Thiên Tứ tiến lên dùng sức vỗ vỗ vào đầu của Long Ngạo Thiên, nói:
"Ngạo Thiên à, về sau ngươi hãy tìm một cô vợ, sinh cho ông nội một thằng chắt mập mạp, đến lúc đó lại để con của ngươi đánh con của Trần Khuynh Địch, thế hệ này đánh không lại thì để đời sau đánh, chức vị chưởng giáo sớm muộn cũng sẽ đến nhà ta."
"Này!" Trần Khuynh Địch bất mãn nói: "Ta vẫn còn ở đây!"
"Làm sao? Ta nói sai hay sao? Thuần Dương Cung chúng ta từ trước đến nay đều là ai có thể đánh thì người đó sẽ làm lão đại, không đúng, làm chưởng giáo."
"Ngươi đừng có nói những loại lời nói loạn thất bất tao này." Trần Khuynh Địch tức giận trừng Long Thiên Tứ một cái: "Ta phát hiện ra mấy người Thái Thượng trưởng lão các ngươi không có một ai tốt, về sau Ngạo Thiên sư đệ cũng không thể trở thành người giống như ngươi."
"Khụ khụ!" Vô Vọng Ma Tôn ho khan hai tiếng rất đúng lúc: "Không nên vơ đũa cả nắm, năm đó ta ở Thuần Dương Cung thế nhưng cũng là đức cao vọng trọng."
"Nói nhảm!" Long Thiên Tứ nói thẳng: "Trong sách sử tông môn ghi chép, Vô Vọng Ma Tôn..."
Ầm! Long Thiên Tứ còn chưa nói hết lời, liền bị một bàn tay của Vô Vọng Ma Tôn trấn áp.
Mà nhìn một màn này, Long Ngạo Thiên một mực nghiêm mặt rốt cục cũng không nhịn được ý cười ở trong lòng, ở trên khuôn mặt lạnh lùng cũng không nhịn được mà nở một nụ cười.
"Tiểu tử thúi! Nhìn ông nội bị trấn áp mà còn cười cái rắm!‘’
"Ông nội hiểu lầm rồi, ta đã được huấn luyện chuyên nghiệp tại Minh Giáo, ta sẽ không cười, trừ phi..."
Ầm! Long Thiên Tứ vừa mới thò đầu ra lại bị Vô Vọng Ma Tôn trấn áp.
"..."
Long Ngạo Thiên yên lặng bịt miệng lại.
Long Thiên Tứ: "…"
Thói đời nóng lạnh, tình người ấm lạnh, thế phong nhật hạ, lòng người rét lạnh.
Ở phía Long Thiên Tứ, Long Ngạo Thiên, Vô Vọng Ma Tôn đang náo loạn, mà ở phía Trần Khuynh Địch, Tịch Đồng, bốn nữ Dương Xuân cũng không yên bình, lúc này năm vị thiếu nữ có tư thái khác đang bao bọc Trần Khuynh Địch vào giữa, mà Trần Khuynh Địch bị vây vào giữa thì là vừa cười vừa run lẩy bẩy...
"Mấy vị sư muội? Tịch Đồng? Đã xảy ra chuyện gì? Phát sinh cái gì? Có gì cần sư huynh ta giúp một tay không?"
"Không có gì cả."
"Đại ca ca có ý đồ xấu xa."
"Sư huynh ngay cả một chút cũng không thẳng thắn."
"Chỉ là đổi một ý nghĩ khác mà thôi."
"Chúng ta nhất trí cho rằng."
Năm nữ liếc nhau, cuối cùng trăm miệng một lời nói: "So với vấn đề của chúng ta, vấn đề của huynh mới là nghiêm trọng nhất."
"Hả? Có ý tứ gì?"
"Hừ hừ hừ!"
Ở dưới tình huống Trần Khuynh Địch hoàn toàn không nghĩ ra, chúng nữ thế mà chủ động dứt bỏ ánh mắt, cho dù là Trần Khuynh Địch âm thầm hỏi thăm Tịch Đồng, cũng chỉ có thể lấy được ánh mắt tràn đầy khinh bỉ từ Tịch Đồng…
Ta đã làm sai cái gì rồi? Ông trời ơi!
Cái thế giới này nếu có võ công có thể đề cao EQ thì tốt biết mấy!
Mà cho đến lúc này…
"Nếu như các ngươi muốn đi đến Tiên Cung mà nói, vậy thì ta sẽ không đi." Long Ngạo Thiên đưa ra yêu cầu: "Ta mới vừa vặn đột phá, cần phải mượn nhờ truyền thừa để cấp tốc nắm vững lực lượng, nếu không thì có đi đến Tiên Cung cũng sẽ gây cản trở, không có ý nghĩa."
"Ra là vậy."
"Vậy cũng được."
Bởi vì là yêu cầu hợp lý hợp tình, cho nên đám người cũng đồng ý rất nhanh.
Huống hồ nếu Long Ngạo Thiên ở lại, đảo chủ Đào Hoa Đảo cùng với lão tổ Lâm gia cũng có thể an phận một chút, thuận tiện nhắc tới, xét thấy hành vi ác liệt của hai người trước đó, Vô Vọng Ma Tôn đã phong ấn toàn bộ tu vi của hai người, sau đó trói ở trong Tàng Kinh Điện, đặt hơn mười bình Duyên Thọ Đan ở trước mặt...
Chính là nhìn mà không ăn được.
Căn cứ vào lời nói của một vị đệ tử Chân Truyền họ Triệu ngẫu nhiên đi ngang qua không nguyện ý tiết lộ tên họ, con mắt của hai lão hồ ly kia nhìn Duyên Thọ Đan đều là đỏ như máu.
Mà sau khi Long Ngạo Thiên tiến vào Vạn Thọ Cung tiếp nhận truyền thừa. Đám người Trần Khuynh Địch cũng đã chuẩn bị hoàn tất.
"Các đồng chí khổ cực!"
"Mục tiêu là Phi Tiên Đảo Đông Hải, bí cảnh Côn Lôn của Tiên Cung!"
"Xuất phát!"
Đó là một đêm tối và gió lớn, ở dưới sự hướng dẫn của Long Thiên Tứ, Trần Khuynh Địch, Dương Xuân, Doanh Phượng Tiên, Lạc Tương Tư, Trần Tiêm Tiêm, Vô Vọng Ma Tôn, Tịch Đồng, một nhóm 8 người lén lén lút lút đi tới Đông Hải.
"Nhắc đến."
"Đại Thánh Bắc Hải giống như là vẫn còn đang đè ép Cơ Quan Thành?"
"Là thật hay giả?"
"Ngươi nhìn một chút chẳng phải là sẽ biết."
Sau khi đến Trần Khuynh Địch mới phát hiện ra, tình cảnh lúc này của Mặc Môn phải gọi là rất thảm.
Cơ Quan Thành nguyên bản ở dưới lòng đất lúc này đã nổi lên toàn diện, triệt để bại lộ ở phía dưới ánh nắng, 18 tầng cơ quan không ngừng biến hóa trạng thái, một cái cơ quan tay cầm binh khí đang không ngừng phát động tiến công lên phía trên.
Mà Đại Thánh Bắc Hải đang đối kháng với Cơ Quan Thành...
Thì là hoàn toàn không coi cơ quan ra gì, thân làm kỳ hoa ở bên trong Hỏa Luyện Kim Đan, Đại Thánh Bắc Hải có hình thể cực lớn có thể so sánh với một Đạo, khiến cho lực chiến đấu của nó quả thực là đột phá tới chân trời, đối mặt với cơ quan thuật của Mặc Môn, nó chỉ là ngưng tụ cương khí và khí huyết đơn thuần, sau đó để cho những lực lượng này trải rộng ra toàn thân, liền bỏ qua tất cả tổn thương.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận