Phản Diện Siêu Cấp

Chương 1137: Tát tai điên cuồng

 
 
 
"Các ngươi cuối cùng vẫn sẽ phải chết!"
"Phong Thần Bảng! Nghe hiệu lệnh của bản thánh, kết thành đại trận Vạn Tiên."
Nhân Thánh Ngô dùng hai tay kết ấn, muốn tiếp tục kêu gọi Phong Thần Bảng dựng lại đại trận Vạn Tiên, nhưng khiến cho Nhân Thánh Ngô ngoài ý muốn là, lần này Phong Thần Bảng thế mà không có phản hồi.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Vì sao lại không trả lời ta?"
"Phong Thần Bảng!"
Nhân Thánh Ngô cắn răng một cái, một lượng lớn lực lượng nguyên thần tuôn ra, không ngừng khiến cho Phong Thần Bảng rung động, mà Phong Thần Bảng giống như là một đứa nhỏ lạc đường sau đó gặp được một vị đại thúc đang cầm kẹo mút dụ dỗ, có một chút đung đưa không ngừng, cuối cùng bất đắc dĩ bay về phương hướng Nhân Thánh Ngô.
Mà vào lúc này, Trần Khuynh Địch yên lặng trừng mắt nhìn, sau đó lặng lẽ vận hành Bát Phúc Thần Công, lại sau đó, ánh sáng trắng bên trong quyển trục giống như là một đứa trẻ lạc đường sau đó đột nhiên thấy được cha mẹ chạy tới vậy, bỗng nhiên thay đổi phương hướng, bay nhào về phía Trần Khuynh Địch.
Nhân Thánh Ngô: "? ? ?"
"Khụ khụ." Trần Khuynh Địch ho khan hai tiếng, nói: "Thật xin lỗi, ta và nó giống như tương đối thân quen."
"Điều đó là không có khả năng! ! ! !"
Nhân Thánh Ngô thất thố giận dữ hét lên, trong ánh mắt nhìn Trần Khuynh Địch cứ gọi là lạnh như băng, nếu như dùng ánh mắt có thể giết người mà nói, Trần Khuynh Địch có khả năng đã bị giết mấy trăm lần.
Nhưng rất đáng tiếc, ánh mắt là không thể giết người.
"Không có cái gì là không thể, không bằng nói đây vốn chính là đồ vật của Thuần Dương Cung chúng ta."
"Đúng không?"
Trần Khuynh Địch vừa nói vừa đưa tay đưa về phía Phong Thần Bảng, mà Phong Thần Bảng cũng đặc biệt khéo léo rơi vào trên người của hắn, quyển trục nho nhỏ lại chập trùng phảng phất như biết hô hấp vậy, mà hiệu quả tăng phúc của Bát Phúc Thần Công ở trên người của Trần Khuynh Địch vào thời khắc này rốt cuộc lại được tăng lên trên phạm vi nhỏ.
Quả nhiên! Đây chính là bảo vật đồng bộ cùng với Bát Phúc Thần Công mà Tiên Cung giành được lúc trước! Trách không được Tiên Tôn qua nhiều năm như vậy cũng đều không có năng lực thoát ly khỏi bí cảnh Côn Lôn, kết quả hết lần này tới lần khác đến lúc này lại có biện pháp thoát ly, xem ra món bảo vật này nhất định chiếm một bộ phận nhân tố rất lớn, nếu không thì Tiên Tôn cũng sẽ không luyện nó vào bên trong Phong Thần Bảng.
"Rất tốt."
"Từ hôm nay trở đi ngươi chính là danh sách của Thuần Dương chúng ta! Chuyên môn dùng để kiểm kê đệ tử Thuần Dương Cung chúng ta, về sau vào thời điểm các trưởng lão Thuần Dương Cung giảng đạo liền dùng ngươi để điểm danh đệ tử, nhìn thử xem thằng ranh con nào không có lên lớp...ừm, ngươi nói xem gọi ngươi là Kim Lan Phổ thì thế nào?"
Phong Thần Bảng...không đúng, phải nói Kim Lan Phổ lập tức liền phát ra sóng sức mạnh vui sướng.
Rất hiển nhiên, nó cảm thấy hết sức hài lòng đối với cái danh tự này.
Mà ở phía đối diện, tâm tình của Nhân Thánh Ngô cũng không có tươi đẹp như vậy.
"Điều đó là không có khả năng, Phong Thần Bảng làm sao sẽ thân cận với Thiên Ngoại Tà Ma, Thiên Đạo chí cao...không nên, không có đạo lý, nếu như chí bảo Thiên Đạo cũng đều như vậy, vậy thì Bất Hủ Thánh Nhân ta đây..."
Nhân Thánh Ngô có một chút mờ mịt ngẩng đầu, mà lúc này đây hắn mới phát hiện ra, chẳng biết từ lúc nào hắn đã từ giữa không trung ngã xuống mặt đất, hơn nữa còn là quỳ hai đầu gối xuống, lực lượng nguyên thần khổng lồ nguyên bản trong thể nội, vào thời khắc này lại có xu thế khô kiệt, phảng phất như có đồ vật gì bị rút ra.
Đây là...Thiên Đạo gia trì?
"Thiên Đạo gia trì không còn..."
"Vì sao?"
"Ta không còn là Bất Hủ Thánh Nhân?"
"Làm sao có thể...ta thế nhưng là được Thiên Đạo sắc phong..."
"Này!"
Lại là một tiếng quát nhẹ, khiến cho con ngươi tiêu tán của Nhân Thánh Ngô dần dần ngưng tụ, cũng thấy rõ thân ảnh trước mặt, nhưng mà không đợi hắn mở miệng, thân ảnh trước mắt liền giơ tay lên.
Bốp! Sau đó cho hắn một cái bạt tai vang dội.
"Bất Hủ Thánh Nhân?"
Bốp! Trở tay lại là một cái tát.
"Thiên Ngoại Tà Ma?"
Bốp Bốp Bốp! Một trận tát tai điên cuồng diễn ra.
"Này thì kiếm trận Tru Tiên! Này thì Phong Thần Bảng! Này thì đại trận Vạn Tiên, này thì Thông Thiên giáo chủ, này thì trang bức, loại người như ngươi, rõ ràng chính là khuyết thiếu sự đánh đập của xã hội, không hung hăng đánh ngươi một chầu ngươi sẽ không thấy rõ hiện thực, ngày hôm nay ta sẽ miễn phí giúp ngươi một lần, chính là không thu tiền."
Bốp Bốp Bốp! Đùng đùng! Bốp! Đùng đùng! Đánh tới cuối cùng Trần Khuynh Địch thậm chí còn cảm thấy rất có tiết tấu.
"Đủ rồi! ! !"
Rốt cục, Nhân Thánh Ngô bị đánh cho mơ hồ cuối cùng cũng phản ứng lại, sau đó lăn ra bên ngoài, tránh thoát khỏi trận hành hung của Trần Khuynh Địch, chỉ là gò má sưng đỏ còn có bộ dáng mặt mày xám xịt, bất kể nhìn như thế nào, đều không thể nhìn ra bộ dáng Thánh Nhân cao cao tại thượng trước đó.
Mà một màn này tự nhiên cũng bị các Tiên Nhân tham gia náo nhiệt ở cách đó không xa thấy được.
"Đó là...Thánh Nhân?"
"Thế mà lại xảy ra loại chuyện này..."
"Nguyên lai, Thánh Nhân cũng không phải là vô địch thiên hạ sao?"
"Bọn họ cũng sẽ thảm như vậy."
"Hỗn láo!"
Các Tiên Nhân cũng không có che giấu thanh âm, lấy tu vi của Nhân Thánh Ngô tự nhiên là có thể nghe được, hắn lập tức chính là nhìn về phía các Tiên Nhân, trong phút chốc, hắn phảng phất như tìm về cảm giác đối mặt với quần tiên lúc trước, khóe miệng kéo ra, mặt mày vẩy một cái: "Các ngươi còn đang nhìn cái gì? Còn không mau tới tương trợ bản thánh?"
"Đây là Thiên Ngoại Tà Ma! Tội ác tày trời! Các ngươi hãy lập tức xuất thủ với ta trấn áp hắn, đại chiến Phong Thần lần sau tự nhiên có sẽ công đức Thiên Đạo phù hộ các ngươi."
Các Tiên Nhân đưa mắt nhìn nhau.
Bọn hắn nhìn một chút Nhân Thánh Ngô mặt mày xám xịt, lại nhìn một chút Trần Khuynh Địch lộ ra vẻ mặt cười lạnh, phảng phất như đang nhìn đồ đần, sau đó yên lặng nuốt một ngụm nước bọt. Tiếp đó bọn hắn nhìn về phía Nhân Thánh Ngô lần thứ hai.
"!! !"
Trong cái chớp nhoáng này, Nhân Thánh Ngô bén nhạy phát hiện ánh mắt của các Tiên Nhân nhìn hắn dần dần thay đổi, so với trước kia có chỗ nào đó không giống....đã trở nên không còn cung kính.
Đã trở nên không còn e ngại.
Thậm chí là...còn khiến cho Nhân Thánh Ngô có một chút run sợ trong lòng.
Trong bất tri bất giác, các Tiên Nhân đã xông tới, bao bọc xung quanh Ngô, trên mặt của nguyên một đám đều mang theo nụ cười khó hiểu, dường như là đang tiến hành đánh giá hắn.
"Các ngươi muốn làm cái gì?"
"Này!"
"Đám hỗn láo các ngươi! Chẳng lẽ không sợ thiên phạt hay sao! Bản tọa thế nhưng là Bất Hủ Thánh Nhân! Các ngươi chỉ là mấy vị Thái Ất Tiên Nhân thế mà cũng dám lấy hạ phạm thượng? Còn không mau lui xuống!"
"Chờ! Chờ một chút! Không phải ta đã ra lệnh cho các ngươi lui ra hay sao?"
"Không! Các ngươi muốn làm gì! ?"
Cuối cùng, Trần Khuynh Địch đã rời đi nghe được rõ ràng tiếng kêu thảm thiết truyền tới ở phía sau.
"Các ngươi không được qua đây! ! !"
Ầm ầm! Kèm theo Phong Thần Bảng vỡ nát, Thiên Đạo gia trì tràn ngập ở trong Thiên Đình cũng sụp đổ theo đó, đồng thời chuyện này cũng trực tiếp ảnh hưởng đến mấy chỗ chiến trường khác.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận