Phản Diện Siêu Cấp

Chương 1162: Năm nay là năm nào?

 
 
 
Nhiều nhất chính là đồng hương nhà mình lưu lại cho mình đặc sản mà thôi! Ta liền thu nhận!
"Chuyện kia, tiểu nhị, Đạo Tôn còn có lưu lại hệ thống số bốn gì hay không? Đó là bảo bối có thể khiến cho ta lập tức đột phá, trở thành Chí Tôn nhân gian."
"Ngươi đang suy nghĩ cái gì đấy." Hệ thống số hai phát ra âm thanh có chút cạn lời: "Chí Tôn nhân gian nếu có thể đột phá dễ dàng như vậy mà nói, năm đó lão đại hắn cũng sẽ không sống khổ cực như vậy."
"Ấy?" Trần Khuynh Địch kinh ngạc: "Thuần Dương Đạo Tôn vào thời điểm đột phá Chí Tôn nhân gian rất vất vả sao?"
"À, cũng không phải, vào một ngày hắn uống nhiều rượu, hai mắt khép rồi mở ra, liền đột phá một cách tự nhiên, ta nói hắn vất vả là vào sau khi đột phá, đại tỷ cũng hóa hình theo đó, từ đó về sau cuộc sống của lão đại là trôi qua rất khổ cực, một chút tự do nhân sinh cũng đều không có..."
Trần Khuynh Địch: "...."
Nguyên lai Thuần Dương Đạo Tôn năm đó cũng bị vợ quản nghiêm a! Ấy? Vì sao ta lại nói là cũng?
"Nói trở lại, ở trong phòng của ta có một chút đồ tốt, ngươi có muốn tới nhìn hay không?"
"Đồ tốt?" Trần Khuynh Địch nhướng mày, nhìn về phía Kim Lan Phổ ở trong tay: "Trong phòng của ngươi?"
"Đúng thế."
"Đưa một sợi thần niệm tiến vào là được, đây cũng là phân phó trước đó của lão đại, vào thời điểm gặp được ngươi, nếu như tu vi đạt đến yêu cầu thì có thể để cho ngươi tiến vào."
"Lão đại? Là yêu cầu của Thuần Dương Đạo Tôn?"
"Đúng vậy."
"Thì ra là vậy!" Trần Khuynh Địch chau mày, mặc dù hệ thống số hai nói như vậy, nhưng bây giờ hắn thân làm trụ cột của Thuần Dương Cung, át chủ bài lớn nhất đã dùng mất, vạn nhất có chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn mà nói, không thể rút lui một cách an toàn, cứ tùy tiện liền tiến vào Kim Lan Phổ như vậy là khó tránh khỏi có một chút...
Hệ thống số hai lộ ra thanh âm rất có sức hấp dẫn: "Có muốn một bước lên trời hay không? Nói không chừng lão đại sẽ lưu lại bí quyết sau khi ngủ một giấc liền trở thành Chí Tôn nhân gian lúc trước đấy?"
"Ta sẽ tiến vào!"
Trần Khuynh Địch không có chút do dự mà chia cắt một sợi thần niệm ném vào.
Đừng hiểu lầm, đây tuyệt đối không phải là thấy tiền sáng mắt, vừa nghe đến việc trở thành Chí Tôn nhân gian liền mất đi sức phán đoán, Trần Khuynh Địch sở dĩ làm như vậy hoàn toàn là căn cứ vào sự tín nhiệm tuyệt đối đối với đồng hương nhà mình.
Đương nhiên, một sợi thần niệm nói phiền phức cũng phiền phức, nói đơn giản cũng đơn giản. Nếu xảy ra vấn đề gì, cùng lắm thì vứt bỏ là được, cũng không có ảnh hưởng gì.
Mà cùng lúc đó…
Thần niệm tiến vào Kim Lan Phổ dần dần tản ra, cuối cùng hóa thành thân hình của Trần Khuynh Địch, rơi vào một căn phòng nhỏ hẹp.
Ánh sáng mờ tối, màn cửa kéo căng, tạp vật ở khắp nơi, ánh đèn Router lóe lên, một chiếc giường lớn bừa bộn, một chiếc máy vi tính cùng với khoai tây chiên và Cocacola để ở bên cạnh, ở trên giá sách thì có một đống sách báo, liên quan đến rất nhiều lĩnh vực.
Mà ở bên cạnh giá sách lớn còn có một cái giá sách nhỏ, đồ vật đặt ở phía trên để thì là một hàng mô hình, từ đứng mô hình chiến tranh im, đến mô hình Gundam hình người, lại đến mô hình mỹ thiếu nữ có tư thái khác nhau, có thể nói là đầy đủ mọi thứ, chỉ bằng vào những mô hình trên giá sách, bán đi hết tuyệt đối có thể mua một căn phòng nhỏ ở trong thành phố.
Mà quan trọng nhất là…
"Ta đã từng đi tới nơi này."
Đúng thế, lúc trước hắn chính là đạt được cuốn bí tịch [Ba trăm ngày tông sư chạy nước rút] từ nơi này.
Bây giờ hắn lại trở về, nơi này ở trên ý nghĩa nghiêm ngặt mà nói hẳn là ngôi nhà hắn ở trước khi hắn xuyên việt.
Nhưng mà...
"Lần trước ở trong nhà cũng không có sách báo và những mô hình này a."
"Hơn nữa chủng loại và phạm vi của sách báo cũng quá rộng, số học, lập trình, công trình, lịch sử, chính trị, vẽ tranh, cơ hồ là đầy đủ mọi thứ..."
"Còn có những mô hình này, trước kia ta cũng không có nhiều tiền như vậy..."
"Nói như vậy."
"Nơi này hẳn là..."
"Nhà của ta."
Thanh âm hơi có vẻ ngây ngô cắt đứt lời độc thoại của Trần Khuynh Địch, thanh âm xuất hiện ở trong căn phòng âm u khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, dù sao thì Trần Khuynh Địch cũng nổi da gà tại chỗ, ánh mắt cấp tốc đảo qua cả căn phòng, tìm kiếm phương hướng âm thanh truyền tới, cuối cùng rơi vào chiếc giường lớn ở bên cạnh máy vi tính.
Xác thực là chăn ở trên giường.
Trước đó thoạt nhìn còn không có phát hiện ra, nhưng hiện tại xem ra, độ căng phồng của chăn có vẻ khá là mất tự nhiên.
Sẽ không phải là...
"Oáp."
"Ngủ lâu như vậy cuối cùng cũng đã tỉnh lại."
"Năm nay là năm nào? Tên Tiên Tôn xui xẻo kia đã đi ra chưa?"
Chăn mền lại nhúc nhích một trận, cuối cùng, một thiếu niên có vóc người còn nhỏ, nhìn qua bất quá chỉ mười một, mười hai tuổi liền chui ra từ trong chăn, ở trên đầu tóc rối bù còn kèm theo một nhúm tóc ngẩng lên thật cao, vừa nói chuyện, thiếu niên còn vừa xoa nắn hai mắt tràn đầy quầng thâm.
"Này?"
"Có nghe thấy câu hỏi của ta hay không? Năm nay là năm nào?"
"A!" Lúc này Trần Khuynh Địch mới lấy lại được tinh thần, chỉ tay vào thiếu niên ở trên giường, miệng há ra thật lớn.
"Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi..."
"Ngươi cái gì mà ngươi."
Thiếu niên không khách khí mà hất ngón tay của Trần Khuynh Địch ra, sau đó ngẩng đầu một cái ưỡn ngực một cái, nói: "Ta có danh tự, ta tên là Lữ Nham, ngươi cũng có thể gọi ta là Thuần Dương Đạo Tôn!"
Trần Khuynh Địch như thế nào cũng không nghĩ đến, bề ngoài của Thuần Dương Đạo Tôn lại là một đứa bé trai như vậy.
Gặp quỷ! Lúc tên gia hoả này kết hôn có đủ tuổi hay không? Chẳng lẽ hệ thống của hắn cũng là...
"Này!"
Một tiếng quát nhẹ đánh thức Trần Khuynh Địch ở trong sự mơ màng, chỉ thấy Thuần Dương Đạo Tôn nhỏ tuổi đang loay hoay với chăn mền ở trên người, vừa vuốt vuốt khuôn mặt, trên mặt mũi tràn đầy bất mãn nhìn Trần Khuynh Địch, hỏi: "Không phải là ngươi đang nghĩ đến chuyện xấu xa gì đấy chứ?"
"Ấy." Trần Khuynh Địch tỉnh hồn lại vội vàng khoát tay nói: "Làm sao có thể."
Lúc này hắn cũng kịp phản ứng.
Không cẩn quan tâm đến bề ngoài thế nào, bản chất của đại lão là sẽ không thay đổi!
Ý niệm tới đây, cho dù ở trong lòng vẫn có một chút bận tâm, nhưng Trần Khuynh Địch vẫn lộ ra nụ cười nịnh nọt: "Lão ca à, không ngờ được ngươi thế mà ẩn cư nhiều năm ở trong Kim Lan Phổ như vậy, sinh hoạt vô cùng sung sướng a! Nhưng mà ở phía tiểu đệ lại xảy ra phiền toái không nhỏ, Thuần Dương Cung cũng đang ở trong nguy cơ sớm tối!"
"Cho nên?"
"Khụ khụ! Cho nên, ta liền nghĩ, nếu không thì ngươi hãy đi ra trang bức một phen?" Trần Khuynh Địch mong đợi nhìn về phía Thuần Dương Đạo Tôn, nói: "Yên tâm! Ta tuyệt đối sẽ không để ý đến việc ngươi cướp danh tiếng của ta, không bằng nói ngươi hãy nhanh đi ra ngoài, đánh cho ba mạch Đạo, Phật, Ma một trận tơi bời là được rồi."
"Suy nghĩ nhiều quá." Thuần Dương Đạo Tôn duỗi ra hai cánh tay trắng nõn nhỏ nhắn, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói ra: "Ngươi nhìn trạng thái hiện tại của ta xem, giống như là có thể đánh cho ba mạch Đạo, Phật, Ma một trận tơi bời hay sao?"
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận