Phản Diện Siêu Cấp

Chương 1180: Kỳ Môn Độn Giáp

 
 
 
Nhưng Thánh Thượng Đại Càn thì lại hoàn toàn khác biệt.
Ước hẹn mười chiêu.
"Mười chiêu qua đi nếu như ngươi sống sót, trẫm sẽ không làm khó ngươi."
"Nếu ngươi chết, trẫm vẫn sẽ dìu dắt Đạo Môn."
"Tốt!" Thiên Tôn Thái Bình vừa dứt lời, khí tức trên toàn thân đột nhiên tuôn ra như núi lửa bộc phát, bảo quang đã bị dập tắt lại lập tức được thắp sáng.
"Tin rằng Thánh Thượng đã biết được hậu thiên bát quái."
"Nhưng tại hạ quan sát heo nái leo cây mấy trăm năm, sở học sở ngộ cũng không chỉ có như thế!"
"Nhân quyển của Thái Bình yếu thuật chính là hậu thiên bát quái, là bí pháp luyện thể, lần này luận đạo với Thánh Thượng, tại hạ còn có Địa quyển - Kỳ Môn Độn Giáp, còn xin Thánh Thượng chỉ giáo!"
Thánh Thượng Đại Càn nghe vậy lập tức cả kinh thất sắc!
"Heo....heo nái leo cây? ! "
"Quan sát loại đồ chơi này vậy mà còn có thể ngộ đạo? ! "
Thiên Tôn Thái Bình: "..."
Làm ơn, chúng ta đây là đang quyết đấu đấy.
Nghiêm túc một chút có được không?
"Không ngờ được lúc này đại thế giới Trung Thổ còn có người rời đi?"
"Có thể du tẩu ở trong hư không mà nói, tám, chín phần mười cũng là chí cường giả Kích Toái Mệnh Tinh?"
"Là ai đây?"
Trong hư không tĩnh mịch, một đạo kiếm quang chợt lóe lên sét đánh trong như trời, kiếm khí cuồn cuộn khuếch tán ra về phía bốn phương tám hướng, nhao nhao xé rách toái tinh tới gần.
Mà ở trong kiếm quang, Thái Hoa Tiên Nhân Ninh Thiên Cơ ngạo nghễ đứng thẳng.
Rất hiển nhiên, trạng thái của Ninh Thiên Cơ lần này là coi như không tệ.
Ba mươi năm trước hắn huyết chiến trong Trung Nguyên, sau khi tấn cấp Kích Toái Mệnh Tinh, tu vi một mực dừng bước không tiến, lần này đi ra ngoài một chuyến, tu vi trái lại còn nâng cao một đẳng cấp, bây giờ đã là đi tới điểm giới hạn Kích Toái Mệnh Tinh trung phẩm, từ trên cảnh giới là đã có thể tranh phong với Ngô Không còn có giáo chủ Minh giáo.
Trước kia có lẽ là còn hơi kém một bậc, nhưng bây giờ thì không giống.
Dù sao Ninh Thiên Cơ cũng là kiếm tu chính thống nhất, chủ công chính là sức chiến đấu, lúc đầu tu vi còn kém một bậc đã có thể đánh ngang tay với đám người Ngô Không, bây giờ tu vi tương đương, Ninh Thiên Cơ tự tin một chọi một muốn chiến thắng cũng không phải là việc khó, hơn nữa trọng yếu nhất chính là, tâm cảnh của Ninh Thiên Cơ bây giờ lại không giống với lúc trước.
Ninh Thiên Cơ đã từng dùng sức một mình gáng vác Thuần Dương Cung, nhìn như uy phong bát diện, trên thực tế lại là như giẫm trên băng mỏng, cho dù không biểu hiện ra, áp lực ở trong lòng của hắn kỳ thực vẫn rất lớn, đây giống như là một thanh bảo kiếm rỉ sét, ngoài mạnh trong yếu, trước sau không thể đi thêm một bước.
Nhưng gần đây, Ninh Thiên Cơ phát hiện ra Thuần Dương Cung sau khi rời khỏi mình không chỉ không bị diệt, trái lại còn cường thịnh lên.
Mặc dù không rõ ràng tình huống cụ thể, nhưng phản hồi thông qua khí vận tông môn lại không làm giả được, chuyện này khiến cho Ninh Thiên Cơ giống như trút được gánh nặng, cả người đều thăng hoa.
Mà kết quả của chuyện này, chính là tu vi không ngừng tăng lên của Ninh Thiên Cơ bây giờ.
"Ồ."
"Hình như đã đến."
Hơi động tâm niệm, Ninh Thiên Cơ liền mở hai mắt ra, đập vào mắt chính là một vùng vũ trụ mênh mông, đây chính là Vận Mệnh Tinh Không trải rộng ở bên ngoài đại thế giới Trung Thổ.
Rời đi lâu như vậy.
Cũng không biết Trung Nguyên bây giờ như thế nào.
Còn có ai nhớ ta hay không?
Còn có Bái Hỏa Ma Giáo....Khụ khụ! Sau này hãy nói.
"Lên!"
Việc này không nên chậm trễ, Ninh Thiên Cơ cũng không kéo dài nữa, mặc dù rất có hứng thú với vị chí cường giả tiến vào trong hư không kia, nhưng khí tức lại rất lạ lẫm, có lẽ cũng không quen biết.
Vậy thì cũng không cần phải xoắn xuýt.
Ninh Thiên Cơ nhấc lên kiếm quang xông vào trong Vận Mệnh Tinh Không.
Mà đồng thời vào lúc này...
A Nhĩ Pháp một mực thăm dò về phương hướng này đột nhiên phất tay, nói: "Thành công!"
Ầm ầm ầm!
Hư không rung chuyển, Thiên Tôn Thái Bình mở hai tay ra, năm ngón tay búng ra năm đạo lôi quang, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Ngũ Hành không bàn mà hợp, tùy ý đi theo là một mảnh thác sấm sét, bao phủ Thánh Thượng Đại Càn vào bên trong, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, dường như chuyện lúng túng vừa rồi hoàn toàn chưa từng xảy ra.
Mà ở phía đối diện, thần sắc của Thánh Thượng Đại Càn cũng là trang nghiêm.
"Chiêu thứ nhất."
Rống! Một tiếng long ngâm vang lên tận mây xanh, lần này Thánh Thượng Đại Càn không thi triển Thiên Tử Kiếm nữa, mà là giơ tay phải qua cao khỏi đầu, cương khí vô tận hội tụ thành một chiếc đỉnh lớn màu vàng óng, trên đỉnh có cửu long quấn quanh, rơi ở trong hư không, lại giống như một cây Định Hải Thần Châm, trấn trụ vạn dặm hư không bốn phía.
Sau đó cửu long trên đỉnh lớn dời núi chuyển nhạc, trực tiếp nện vào trong thác sấm sét, đánh cho lôi quang vô tận nổ tung, sau đó chính là đập thẳng về phía Thiên Tôn Thái Bình, dùng vào bảo quang hậu thiên bát quái ở trên mi tâm của hắn, uy lực của một chiêu này không hề kém hơn một quyền khuynh thiên của Trần Khuynh Địch.
Bởi vậy kết quả cũng là không khác mấy.
Thiên Tôn Thái Bình lui lại gần vạn dặm, bảo quang trên mi tâm tịch diệt, mà cửu long trên đỉnh lớn cũng ảm đạm theo đó.
Sau khi làm xong hết thảy, Thánh Thượng Đại Càn mới chớp chớp mắt nói: "Xin lỗi, dùng sức hơi quá mức."
Chỉ bằng vào Thánh Thượng Đại Càn, kỳ thực là còn chưa biện pháp dùng một chiêu đã chiếm cứ thượng phong như thế.
Chủ yếu là trong khi hắn ra tay toàn lực, Long Trung Nguyên trong cơ thể Tổ đã không thể ức chế mà bộc phát lực lượng, lúc này mới khiến cho uy lực của một chiêu này nâng cao.
"Không sao." Thiên Tôn Thái Bình run rẩy tay áo, bảo quang trên mi tâm tái hiện, nói: "Nếu tài năng chỉ có thế, vậy tại hạ cũng không cần thiết phải tới đây, Thánh Thượng không cần phải để ý."
"Yên tâm." Thánh Thượng Đại Càn gật đầu nói: "Ta cũng không hề để ý."
Thiên Tôn Thái Bình: "..."
Làm ơn, cho một chút thể diện có được hay không.
Không đợi Thiên Tôn Thái Bình nói ra lời ở trong lòng, Thánh Thượng Đại Càn đã đưa tay phải ra.
"Tiếp theo ta sẽ không đánh từng chiêu nữa."
"Chết thì cũng đừng trách ta."
Ầm ầm ầm! Vừa dứt lời, khí tức của Thánh Thượng Đại Càn liền bắt đầu phi tốc nâng cao, nhưng vẫn có chỗ kiềm chế, tận lực duy trì tại trình độ bằng với Thiên Tôn Thái Bình, Thiên Tử Kiếm chấn nhiếp Trung Nguyên cũng không hiển hiện nữa, thay vào đó, thì là một tòa đại đỉnh hoàng kim nặng như Thái Sơn, có cửu long quấn quanh.
Đây mới là tuyệt học bản mệnh của Thánh Thượng Đại Càn.
Ngày xưa hắn cũng đã từng đề cập với Trần Khuynh Địch, môn võ công này tên là Đỉnh Thiên Cách Mệnh Đạo.
Núi sông Trung Nguyên đều ở trên đỉnh, quốc vận Đại Càn hóa thành chín con rồng vàng, quấn quanh trên đỉnh, ngụ ý là thiên tử thủ Trung Nguyên, Đại Càn trấn Thần Châu, dùng chuyện này để mở ra thái bình vạn thế.
Bây giờ Thánh Thượng Đại Càn thỏa thích vung vẩy, cửu long trên đỉnh lớn bạo phát lực lượng, quả thật là đã đánh nát thác sấm sét của Thiên Tôn Thái Bình, cho dù không có vô địch thiên hạ như lúc vận dụng Thiên Tử Kiếm, nhưng sự bá đạo phóng đãng ở trong đó lại không giảm một chút nào, thậm chí còn hơn.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận