Phản Diện Siêu Cấp

Chương 1252: Không bao giờ thiếu thời gian

 
 
 
Trùng kiến sau hậu chiến là rất thuận lợi.
Sau khi Thiên Khả Hãn Bắc Nhung bị Thánh Thượng Đại Càn đánh chết dưới hàng vạn ánh mắt, tất cả mọi người đều hiểu được thế cục thiên hạ đã định, không còn ai có thể ngăn cản Đại Càn.
Phải biết từ xưa cho đến nay, ngoại trừ thời kỳ Thượng Cổ, không có một hoàng triều nhân gian nào có thể đạt đến cái cấp độ này, mà thực lực của giới tông phái tại thời kỳ Thượng Cổ mạnh hơn giới tông phái bây giờ, cho nên hoàng triều nhân gian trên thực tế cũng chưa từng cường thế qua, thậm chí là các hoàng triều ở phía trước Đại Càn, phương thức mà tuyệt đại bộ phận hoàng triều thống trị Trung Nguyên thật ra là thỏa hiệp cùng với giới tông phái...nhưng mà bây giờ lại không giống với lúc trước.
Theo việc Thánh Thượng Đại Càn trở thành Chí Tôn nhân gian, người sáng suốt đều biết, cái gì mà mười đại thánh địa võ đạo, cái gì mà tông phái giang hồ, cái gì mà man di Tứ Hoang, toàn bộ đều không thể ngăn cản được bước chân của hoàng triều Đại Càn, nếu như Thánh Thượng Đại Càn muốn mà nói, hiện tại hắn đã có thể khiến cho hoàng triều Đại Càn xưng bá trong toàn bộ đại thế giới Trung Thổ, nhưng mà…
"Làm sao có thể làm loại chuyện đó chứ!"
"Chỉ đánh chiếm thì có tác dụng gì?"
"Tranh đấu giành thiên hạ là rất dễ dàng, nắm giữ chính quyền mới khó, Tứ Hoang có nhiều người như vậy, coi như tính bọn hắn vào bản đồ, muốn đồng hóa bọn hắn hoàn toàn cũng không phải là chuyện một sớm một chiều."
"Theo suy đoán của ta."
"Cái tiến trình này tối thiểu nhất còn phải mất 1000 năm."
Thả ở Địa Cầu kiếp trước tự nhiên là không cần phải lâu như vậy, nhưng đây là một cái thế giới siêu phàm, cường giả Hỏa Luyện Kim Đan có tuổi thọ khoảng chừng 800 năm, muốn tính toàn bộ Tứ Hoang vào bản đồ, liền cần phải chờ phần tử ngoan cố thế hệ tuổi già chết đi, sau đó tiến hành cải tạo bên trên tư tưởng và văn hoá của thế hệ tuổi trẻ.
Đương nhiên, loại biện pháp này là thuộc về tương đối hòa bình.
Còn nếu thô bạo một chút, vậy liền dứt khoát giết sạch tất cả mọi người, sau đó lại chậm rãi thống trị…
Bất quá Thánh Thượng Đại Càn sẽ không lựa chọn cách làm này.
"Ta thế nhưng là minh quân."
"Huống hồ chỉ là 1000 năm, bây giờ ta còn không đến mức không đợi được."
"Hơn nữa ngươi cũng muốn thời gian đúng không?"
Nói lấy nói để, Thánh Thượng Đại Càn liền nhìn về phía thanh niên ở bên cạnh, mà Trần Khuynh Địch cho tận đến giờ phút này mới lấy lại tinh thần từ bên trong trạng thái đờ đẫn nhìn về tinh không nơi xa.
"Hả?"
"Này! Ngươi không có nghiêm túc nghe ta nói hay sao?"
"Ha ha." Trần Khuynh Địch gãi đầu một cái, nói: "Ta cũng không phải là Hoàng Đế, chính ngươi hãy suy nghĩ biện pháp giải quyết loại chuyện này, ta chỉ cần quản tốt một mẫu ba phần đất Thuần Dương Cung là được."
"Bất quá ngươi nói cũng không sai, ta xác thực là còn cần thời gian."
"Không có sự thúc đẩy của chiến đấu kịch liệt, thời gian sẽ cần càng lâu, nhưng tối đa cũng chỉ khoảng mấy trăm năm..."
Vừa dứt lời, khiếu huyệt ở trong cơ thể của Trần Khuynh Địch liền tự chủ vận chuyển, tinh không trong thể nội vẫn còn đang không ngừng bành trướng, mà sau khi loại bành trướng này đạt đến một trình độ nhất định, đoán chừng Trần Khuynh Địch liền sẽ một bước lên trời, trực tiếp đi đến cảnh giới Chí Tôn nhân gian, cũng đồng thời hoàn thiện con đường biến số, nhờ vào đó tiến hành siêu thoát.
Mà ở phía Thánh Thượng Đại Càn thì tương đối phiền toái một chút, dù sao thì con đường khí số cũng đã hoàn thiện, cần bản thân hoàng triều Đại Càn tăng lên, cho nên sợ rằng phải chờ đến khi hoàng triều Đại Càn triệt để thống trị Trung thổ, sau khi đặt Tứ Hoang vào bản đồ, Thánh Thượng Đại Càn mới xem như là hoàn thiện con đường khí số, mới có thể nhờ vào đó mà siêu thoát.
Hai người kỳ thật không có phân chia cao thấp gì, Thánh Thượng Đại Càn trở thành Chí Tôn nhân gian trước, lại từ từ tích lũy để siêu thoát. Trần Khuynh Địch thì là không ngừng tích lũy, sau đó một bước lên trời. Hai người đều cần thời gian, bất quá vừa vặn là, hiện tại bọn hắn chính là không bao giờ thiếu thời gian.
"Việc xử lý giới tông phái, cứ giao toàn quyền cho Thiên Tôn Thái Bình giải quyết à?"
"Nhìn ta làm cái gì! Giới tông phái có quan hệ gì cùng với Thuần Dương Cung chúng ta? Ta không quan tâm."
"Vậy thì Phật Môn thì sao?"
"Cứ để cho Thiên Tôn Thái Bình đi quản, từ này về sau Phật Môn đoán chừng sẽ triệt để phong sơn, Đàm Không cũng sẽ cả đời không đi ra khỏi Tu Di Sơn một bước, nói thật cũng không cần phải làm quá mức, dù sao thì chúng ta kỳ thật cũng không bị thua thiệt nhiều, ngược lại là Phật Môn đã ăn thiệt thòi không nhỏ, về phần Minh giáo thì là hoàn toàn không có tin tức."
"Ngươi không muốn đi tìm sao? Giữ lại Minh giáo mà nói là rất phiền phức a?"
"Ta đã tìm, nhưng ngoài ý muốn là không tìm thấy bọn hắn ở bên trong đại thế giới Trung Thổ, có lẽ là đã chạy đến thiên ngoại."
"Cũng có khả năng…vậy thì mặc kệ sao?"
"Sau này hãy nói." Thánh Thượng Đại Càn nói đến đây liền duỗi lưng một cái, hỏi: "Ở phía ngươi thì sao? Ở phía ta có rất nhiều việc đang chờ hoàn thành, ở phía Thuần Dương Cung hẳn là cũng có không ít việc nhỉ?"
"Hẳn là như thế." Trần Khuynh Địch bẻ bẻ cổ, nói: "Còn có phía Tây Vực, cứ giao Đại Chu ở nơi đó cho ta, ngươi cũng đừng đi gây sự với bọn hắn."
"Giao cho ngươi? Được thôi."
Thánh Thượng Đại Càn nói rất tùy ý, ở dưới ánh mắt của hai người bọn hắn bây giờ, Đại Chu đã không coi vào đâu.
"Là vì sư muội của ngươi?"
"Ấy! Không, không phải! Là vì một người bạn của sư muội ta!"
"Là vậy sao...hắc hắc hắc."
"Đừng có cười như vậy, khiến cho người ta đặc biệt muốn đánh ngươi."
"Ngươi cũng không đánh lại ta, sợ cái gì?"
"Hừ!"
Nói đến đây, hai người đồng thời trầm mặc trong chốc lát, qua một hồi lâu, Thánh Thượng Đại Càn mới mở miệng nói một lần nữa: "Ta có thể cảm giác được."
"Cảm giác được cái gì?"
"Ở sâu trong hư không, có một cỗ lực lượng Tà Thần giống như Già Mã La, còn có một người rất giống ngươi, hẳn là Thuần Dương Đạo Tôn a, hắn dường như đang chiến đấu cùng với Tà Thần."
"Là vậy sao?"
"Xem ra vị Đạo Tôn kia hẳn là rất cần người giúp đỡ, chờ đến sau khi ta và ngươi siêu thoát, liền đi vào hư không trợ giúp hắn, hắn cũng là vì chuyện này mới bày ra nhiều chuẩn bị ở sau như vậy để trợ giúp chúng ta a."
"Thì ra là thế."
"Ngươi có ý nghĩ gì?"
"Thuần Dương Đạo Tôn, hắn sắp không được sao?"
"Cũng không phải, ở bên trong cảm ứng của ta hắn vẫn còn rất hăng hái."
"Vậy thì không cần phải vội." Trần Khuynh Địch trừng mắt nói: "Mặc dù kỳ thật ta cũng không ngại, nhưng chung quy vẫn là dùng ta như quân cờ để bày bố, hơn nữa còn dự định để cho ta sau khi siêu thoát mang theo huynh đệ của hắn, không biết là mang theo nhiều người như vậy sẽ rất mệt mỏi sao, dù sao thì hắn cũng không có việc gì, dứt khoát nghĩ biện pháp kéo dài mấy vạn năm là được rồi."
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận