Phản Diện Siêu Cấp

Chương 135: Vớt cá chép

 
 
 
"Ừm..." Suy nghĩ nửa ngày, Trần Khuynh Địch cuối cùng cũng đã từ bỏ một cách miễn cưỡng: "Phượng Tiên sư muội, muội có nhìn ra ý tứ ở trong bài thi từ này hay không?"
"Hả!"
Khiến cho Trần Khuynh Địch cảm thấy ngoài ý muốn là, Doanh Phượng Tiên bị hắn hỏi thăm lại đột nhiên chấn động toàn thân, sau đó vội vàng đỏ mặt lắc đầu nói: "Không, ta, ta cũng không đoán ra được..."
Trần Khuynh Địch: "..."
Cái bộ dáng này, cũng không giống như là không đoán ra được a.
Ngược lại càng giống như là đoán được nhưng lại không muốn nói cho hắn vậy.
"Thực sự không đoán được sao, Phượng Tiên sư muội?"
"Thực!"
"Vậy sao?" Trần Khuynh Địch thất vọng thở dài, nếu như Phượng Tiên sư muội không muốn nói cho hắn mà nói, vậy thì hắn cũng không tiện cưỡng ép hỏi thăm, xem ra vẫn phải dựa vào chính mình để suy nghĩ.
Chỉ là cuối cùng là có ý gì đây, đèn lồng đoán câu đố mà nói, đơn giản chính là đoán sự vật, đoán cảnh tượng, đoán nhân vật, hoặc là đoán câu cùng với đoán thành ngữ. Vậy cái câu đố này là đố cái gì đây?
Trần Khuynh Địch liếc nhìn Doanh Phượng Tiên ở bên cạnh đang đỏ mặt, cúi đầu không nói, càng thêm có khát vọng đối với đáp án của câu đố ở trong tay.
"Ừm...trở về rồi từ từ suy nghĩ a."
Đột nhiên, có một tràng tiếng ồn ào từ đám đông cách đó không xa.
Theo tiếng ồn ào khuếch tán, đám đông bắt đầu phình to, và có một chút hỗn loạn, Trần Khuynh Địch nhướng mày, muốn nắm lấy bàn tay của Doanh Phượng Tiên ở bên cạnh, để tránh bị đám đông phân tán, nhưng mà sau khi nhìn thấy động tác của Trần Khuynh Địch, Doanh Phượng Tiên lại giống như chim sợ cành cong bỗng nhiên rút tay về.
Trần Khuynh Địch: "..."
Nói thật, cái động tác này rất khiến cho người ta cảm thấy thương tâm.
"Ơ! Không, không phải đâu sư huynh, ta không có ý đó..."
"À, không sao đâu, chuyện nhỏ mà thôi..."
Ngay trong nháy mắt Trần Khuynh Địch phất tay, biểu thị rằng hắn ta không quan tâm, đột nhiên ở trong đám đông bên cạnh, có một cánh tay kéo quần áo của hắn, sau đó có một cỗ lực kéo truyền đến, kéo hắn về phía đám đông, chính là ở trong cái chớp nhoáng này, đám đông mãnh liệt ập tới, Trần Khuynh Địch cùng với Doanh Phượng Tiên...bị đám đông tách ra.
"Phượng Tiên sư muội?" Trần Khuynh Địch nghiêng nghiêng đầu, khá là mờ mịt nhìn bốn phía, người đâu? Một người lớn như vậy đâu mất rồi?
Có rất nhiều người ở khắp mọi nơi, biển người phun trào, hoàn toàn không nhìn thấy hình bóng của Doanh Phượng Tiên, mà Trần Khuynh Địch thì đứng một mình ở trong đám đông và có vẻ rất cô đơn.
"Ở đây!"
"Ồ!" Đột nhiên, Trần Khuynh Địch chỉ cảm thấy cánh tay phải của mình bị giữ chặt bởi một đôi cánh tay nhỏ nhắn, xúc cảm truyền tới từ cánh tay mang theo mềm mại nhàn nhạt, giống như là chống tay lên ghế nằm ở thư phòng...
"Đại ca ca?"
"Hả?"
Một giọng nói quen thuộc gọi Trần Khuynh Địch đang du ngoạn ở trên trời trở về, Trần Khuynh Địch cúi đầu nhìn vào tay phải của mình, chỉ thấy Dương Xuân mặc váy xoè màu trắng, đội một cái mũ rơm không biết mua được từ nơi nào, đang ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt mũi tràn đầy nụ cười ngây thơ xán lạn.
"Nhìn đi đâu vậy, đại ca ca, lần này đến phiên ta rồi."
"Đến phiên muội? Có ý tứ gì..."
"Đừng nói đến những thứ này, đại ca ca, chúng ta hãy đi vớt cá chép đi a! Ta nghe nói ở nơi này có người đặc biệt đánh bắt rất nhiều cá chép từ Đông Hải, chỉ cần có thể vớt ra cá chép vàng óng từ bên trong, sẽ gặp may mắn a."
"Vớt cá chép... ?!" Trần Khuynh Địch dùng ánh mắt ngạc nhiên mà nhìn Dương Xuân nhỏ nhắn.
"Thế nhưng Phượng Tiên sư muội..."
"Phượng Tiên sư tỷ còn có chuyện khác cần phải làm!"
"Thế nhưng chúng ta bị đám đông..."
"Phượng Tiên sư muội còn có chuyện khác cần phải làm!"
Nhìn Dương Xuân lặp lại câu trả lời với một nụ cười rạng rỡ, Trần Khuynh Địch bỗng nhiên rùng mình một cái.
"Ách, vậy được rồi..."
Trận bạo động không biết tên lúc này cũng đã biến mất, ở dưới sự hướng dẫn của Dương Xuân, Trần Khuynh Địch bước đi ra khỏi đám đông với nàng, và cuối cùng dừng lại ở trên một con đường trong Thành Thanh Đế, trên con đường này cũng có không ít người, bất quá lại có một đoạn đường dài bày ra công trình giống như ao cá, ở bên trong là vô số cá chép đang bơi lội.
Ở bên cạnh công trình, thì có rất nhiều người quan tâm đến cái gọi là "Vớt cá chép".
"Nhìn qua có vẻ rất thú vị."
Không nói đến những cái khác, có thể thu hút được nhiều người như vậy, tuyệt đối không phải là loại trò chơi có tiếng mà không có miếng kia.
"Là nơi này! Chúng ta hãy vớt cá chép đi!"
"Ừm."
Trần Khuynh Địch cùng với Dương Xuân đi tới phía trước ao cá, nhìn từ trên xuống, quả nhiên là thấy được không ít cá chép có màu sắc khác nhau ở trong nước, có màu đỏ, có màu đen, có màu trắng, có màu vàng, còn có lốm đốm, nhưng duy chỉ có cá chép vàng óng ở trong miệng của Dương Xuân là không có tìm được.
Vàng óng cùng với màu vàng cũng không đồng dạng, mặc dù ở bề ngoài nhìn qua rất giống, nhưng cá chép vàng óng sẽ hiện ra cảm giác sáng chói, ở dưới ánh mặt trời sẽ phản xạ ra hào quang chói loá, mà cá chép vàng thì lại tương đối bình thường, hoàn toàn không có cảm giác bí ẩn và đặc biệt của cá chép vàng óng.
"Được rồi!" Loại hoạt động này, rất giống với các nghi lễ ở kiếp trước, khiến cho Trần Khuynh Địch sinh ra một chút hoài niệm và sự háo thắng: "Sư huynh sẽ vớt cho muội mấy con cá chép vàng óng!"
Vừa nói, Trần Khuynh Địch vừa cầm vợt bắt ở bên cạnh lên, xắn tay áo lên và hành động, mà Dương Xuân thì vui vẻ đáp lời: "Ừm!"
Lực lượng nguyên thần khổng lồ tản ra, giống như mạng nhện bao phủ ao cá, Trần Khuynh Địch dựa vào nguyên thần mạnh mẽ bắt đầu dò xét tất cả cá chép ở bên trong áo cá, quả nhiên, hắn cảm thấy được sự tồn tại của cá chép vàng óng ở bên trong, giống như một tia chớp liên tục loé lên, cho dù là lấy thực lực của hắn cũng đều không có cách nào chuẩn xác bắt được chúng nó.
"Ách! Có vẻ hơi khó khăn a... !"
Trần Khuynh Địch ngưng thần tụ khí, lấy thủ pháp Bát Cực Quyền Mãnh Hổ Ngạnh Ba Sơn bắt đầu cấp tốc quơ múa vợt bắt, đập, vớt, chụp, lướt, bốn loại thủ pháp liên tiếp với nhau, tạo thành một chu kỳ hoàn hảo, trong phút chốc ao cá ở trước mặt của Trần Khuynh Địch liền xuất hiện bọt nước không gián đoạn.
Nương theo một âm thanh trầm đục.
Mà cá chép vàng óng giống như là một cao thủ có thể so sánh với Trần Khuynh Địch, lạng lách ở trong bầy cá, thỉnh thoảng còn nhảy vọt, thỉnh thoảng xuyên thấu, thỉnh thoảng dùng cá chép ở bên cạnh làm tấm chắn, vậy mà quả thực là chống đỡ được ở dưới thế công như mưa của Trần Khuynh Địch! Hơn nữa còn không rơi vào thế hạ phong!
Mà Trần Khuynh Địch cùng với cá chép vàng óng, đấu pháp của một người một cá này cũng thu hút không ít lực chú ý của mọi người.
"Nhìn kìa! Có một anh chàng lợi hại đang vớt cá chép vàng óng!"
"Quao! Cái tốc độ tay kinh khủng này, tuyệt đối không phải là người bình thường có thể có được! Quá nhanh!"
"Ta thậm chí là chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh, chẳng lẽ là hắn muốn bắt cho bạn gái... Không đúng, cô bé ở bên cạnh hắn vẫn còn quá nhỏ."
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận