Phản Diện Siêu Cấp

Chương 136: Đến phiên ta

 
 
 
"Đần, ngay cả điều này cũng không biết sao, đó rõ ràng là một người cha đáng yêu và đáng kính, đang vớt cá chép vàng óng cho con gái của mình, khiến cho con gái của mình hài lòng!"
"À ồ! Thì ra là thế!"
"Tình thương của cha như núi a..."
Trần Khuynh Địch: "? ??"
"Cái gì cơ, bạn gái cái gì chứ..." Dương Xuân che mặt, giả vờ phớt lờ câu nói "Tình thương của cha như núi!".
Mà Trần Khuynh Địch thì kém chút nữa đã phun ra một ngụm máu.
Người cha? Ta nhìn rất giống với một người cha đáng yêu và đáng kính sao? ! Gặp quỷ! Ta chỉ mới 18 tuổi a! Chẳng lẽ ta không nhìn giống như một "ca ca" hay sao?
Ở dưới cơn thịnh nộ, Trần Khuynh Địch nhất thời trở nên cuồng bạo, mặt đất dưới chân rạn nứt thành từng khúc, lúc này hắn đã thi triển ra Kim Ô Bão Nhật Trảo ở bên trong Bát Cực Quyền, vào thời điểm cá chép vàng óng vì tránh né vợt bắt mà nhảy lên, hắn bỗng nhiên xuất thủ trong nháy mắt, mạnh mẽ bắt được cá chép vàng óng ở trên không trung!
"Ha ha!" Sao hả, nhóc con? ! Lại dám giao thủ cùng với bản Đạo Tử Thuần Dương, Trấn Cương Sứ Thành Thanh Đế, hối hận chưa?
"Đại ca ca thật là lợi hại!"
Lời tán dương của Dương Xuân ở bên cạnh lập tức khiến cho Trần Khuynh Địch càng thêm đắc ý, hoàn toàn phớt lờ chuyện mình đường đường là Đạo Tử Thuần Dương, Trấn Cương Sứ Thành Thanh Đế, lại đi so tài với một con cá chép.
"Hừ, khá đấy, bản Trấn Cương Sứ thừa nhận ngươi là một đối thủ không tệ a."
Trần Khuynh Địch nhìn con cá chép vàng óng giãy giụa ở trong tay, cười lạnh một tiếng, sau đó bỏ nó vào trong túi, đổ đầy nước vào sau đó giao cho Dương Xuân: "Thế nào?"
"Ừm! Cám ơn đại ca ca!"
"Ha ha ha."
Dương Xuân mừng rỡ giơ chiếc túi chứa cá chép vàng óng lên, như thể đang nghĩ điều gì đó, đôi mắt to nheo lại như trăng lưỡi liềm, trên khóe miệng càng là mang theo ý cười nồng đậm.
"Đúng, đúng rồi... Đại ca ca."
"Sao thế?"
"Cái đó...nếu như đại ca ca sau này đều làm như vậy, ta sẽ rất cao hứng!"
"A." Trần Khuynh Địch sững sờ, sau đó lập tức lộ ra một nụ cười cảm động, công sức không phụ lòng người, đây chính là chứng cứ độ thiện cảm của mình ở trong lòng của Dương Xuân đã tăng lên trên diện rộng a!
"Không có vấn đề!"
"Thật vậy sao? !" Dương Xuân vui mừng nói: "Cho nên đại ca ca về sau cũng sẽ không biến thành nữ nhân đúng không?"
Trần Khuynh Địch: "? ??"
Ngay vào thời điểm Trần Khuynh Địch không hiểu ra sao, không biết làm sao, đột nhiên đường phố, trước kia vẫn chỉ hơi náo nhiệt bắt đầu trở nên chật chội, có không ít người cũng bắt đầu tràn vào trong đường phố, tựa hồ là biết được ở nơi này có hoạt động "Vớt cá chép", đám đông liền ồ tới, tạo nên sự hỗn loạn.
"Đây là...hừm.., đã đến giờ rồi sao..."
"Hả?" Lời lẩm bẩm của Dương Xuân khiến cho Trần Khuynh Địch càng thêm nghi hoặc, nhưng ngay vào một giây sau, một cỗ lực kéo bỗng nhiên truyền đến ở phía sau lưng của hắn, nắm chắc vạt áo của hắn, lôi hắn vào bên trong đám đông.
Hắn lại bị đám đông tách ra.
"Nơi đây lại là chỗ nào a..... ?"
Đám đông tản ra, Trần Khuynh Địch cảm thấy mình giống như lại bị đẩy tới một con đường khác.
Mặc dù lấy tu vi của hắn, kỳ thật hoàn toàn không cần thiết bị đám đông dẫn dắt như vậy, nhưng thứ nhất là hắn hiện tại đang thuộc về trạng thái cải trang vi hành, tốt nhất là đừng nên hiển lộ tu vi quá độ, thứ hai là nếu muốn cưỡng ép thoát khỏi đám người mà nói, chỉ sợ ngược lại sẽ gây ra hỗn loạn lớn hơn, cho nên cuối cùng hắn vẫn lựa chọn đi theo dòng chảy.
Kết quả chính là đi đến nơi này.
"Ở đây dường như là địa phương mà lúc mình mới tới...."
Ánh lửa ngút trời, ở trung ương con đường này, có không ít người đang vây quanh một ngọn đuốc vừa múa vừa hát, chung quanh còn có người cầm nhiều loại nhạc khí đang diễn tấu, có nhạc khí thấy qua rất giống với kiếp trước của Trần Khuynh Địch, như là cây sáo, thất huyền cầm, đàn nhị hồ, nhưng cũng có nhạc khí mà hắn hoàn toàn chưa thấy qua.
Trông giống như là một bữa tiệc lửa trại.
"Đây là...."
"Sư huynh?"
"Ặc!" Quay đầu lại, Trần Khuynh Địch lộ ra vẻ khiếp sợ, mà ở phía sau hắn, một cô gái trẻ mặc áo choàng đỏ như lửa đang đặt tay lên lưng, thân thể nghiêng về phía trước, nở một nụ cười tươi rói nhìn hắn.
Là Trần Tiêm Tiêm!
Quả nhiên! Đến cuối cùng, kẻ đứng sau màn một mực tính toán tất cả vẫn đã tự mình đứng ra a! ! !
"Trần sư muội...có chuyện gì không?"
"Lúc này là đến phiên ta a sư huynh, ta cũng không thể kém hơn Phượng Tiên sư tỷ cùng với Dương Xuân."
"Hả?" Trần Khuynh Địch nghiêng đầu một chút, đây là ý gì? Không thể kém hơn Phượng Tiên sư tỷ cùng với Dương Xuân? Đây là có ý tứ gì.... A! Chẳng lẽ nói là nàng giống như Dương Xuân trước đó, dùng sắc đẹp quyến rũ bản thân để cho mình phá công? Nói như vậy là sau khi kế hoạch lợi dụng Dương Xuân trước đó thất bại, nàng rốt cục là muốn tự mình lên trận? !
Ngươi thế nhưng là một cô gái a!
Không biết vì sao, sau khi suy luận ra cái kết quả này, phản ứng đầu tiên của Trần Khuynh Địch không phải là khiếp sợ, mà là phẫn nộ: làm gì có cô gái nào vì muốn đối phó với địch nhân, lại tình nguyện bán đứng nhan sắc của mình a!
"Trần sư muội....muội thật sự cảm thấy như vậy là tốt sao?" Trần Khuynh Địch nhìn Trần Tiêm Tiêm, ánh mắt vô cùng chăm chú nghiêm túc, hi vọng nàng có thể ở dưới ánh mắt soi mói mà thành khẩn của hắn tỉnh ngộ lại, từ bỏ loại ý nghĩ tà ác thà rằng bán đứng nhan sắc của bản thân cũng phải tiêu diệt kẻ địch, khiến cho hắn phá công.
"Ôi....." Trần Tiêm Tiêm có một chút không thích ứng uốn éo cái eo.
Ca ca làm sao cứ nhìn chằm chằm mình vậy....ngại quá!
"Ta cảm thấy không có vấn đề gì!"
Trần Khuynh Địch: "! ! !"
"Con nhóc này đã không thể cứu nổi rồi! Đã là không tiếc bán đứng nhan sắc cũng phải giết chết kẻ địch, là cừu hận không chết không thôi rồi!" Trần Khuynh Địch khóc không ra nước mắt mà nghĩ đến, cả người đều còng xuống một vòng.
Mà Trần Tiêm Tiêm thì mang theo dáng vẻ tươi cười dắt tay của hắn: "Sư huynh, có muốn khiêu vũ một khúc với ta hay không?"
"Hả?" Trần Khuynh Địch ngây người nhìn nàng, trong lúc nhất thời không hiểu được lời nói của Trần Tiêm Tiêm.
"Cùng nhau khiêu vũ một khúc a, con đường này chính là trung tâm của lễ diễu hành a, có rất nhiều người cũng sẽ khiêu vũ ở trên con đường này, không biết khiêu vũ thì cũng có thể cung cấp nhạc khí, nhạc đệm, nghe nói là cặp đôi nào có điệu nhảy đẹp nhất, sẽ thu hoạch được quà tặng cùng với phần thưởng bí ẩn từ nhà tổ chức a."
"Thế nào? Đi chứ?"
"Hít hà!" Trần Khuynh Địch bỗng nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, đậu xanh rau má, Trần Tiêm Tiêm thế mà không tiếc làm nũng nịu đến loại trình độ này sao!
"Được, được rồi...."
Hít vào một hơi thật sâu, Trần Khuynh Địch đọc thầm kinh văn Long Tượng Bàn Nhược Công cùng với Trượng Lục Kim Thân ở trong lòng, lấy phật pháp trấn áp và gột rửa sự dơ bẩn ở trong nội tâm, khiến cho bản thân không bị cám dỗ!
"À, nhân tiện, sư huynh có biết khiêu vũ hay không?"
"Sặc!" Hai chân của Trần Khuynh Địch lảo đảo một cái, kém chút nữa thì ngã thẳng xuống mặt đất...đúng thế, hắn căn bản là không biết khiêu vũ a.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận