Phản Diện Siêu Cấp

Chương 137: Ta cũng muốn đi

 
 
 
Nhìn thấy dáng vẻ của Trần Khuynh Địch, Trần Tiêm Tiêm liền hiểu, sau đó mỉm cười, trên mặt lộ ra biểu lộ thành công của một con quỷ nhỏ: "Nếu sư huynh không biết mà nói, ta có thể dạy cho huynh a."
"Hơ...."
"Đương nhiên, không phải là miễn phí."
Tới rồi! ! ! Lợi dụng ơn huệ nhỏ để khiến cho mình chủ quan, sau đó bố trí bẫy rập ngôn ngữ để hại bản thân!
"Trần sư muội muốn cái gì?"
"Giới hạn trong hôm nay, sư huynh, huynh có thể gọi ta là em hay không?"
Trần Khuynh Địch: "? ? ?"
Em? Đây là cái yêu cầu quỷ quái gì.... A, nói đến Trần Tiêm Tiêm tựa như là em họ của mình.
"Em?" Trần Khuynh Địch mở miệng dò xét.
"Ừm! Anh ơi!"
"Ối!" Trần Khuynh Địch bởi vì dao động kịch liệt mà lùi lại một bước, bộ mặt bình tĩnh như nước bởi vì mặc niệm kinh phật trước kia vậy mà sụp đổ trong nháy mắt, hiện ra một loại vặn vẹo quỷ dị.
Nhịp tim mong manh này.... Không đúng, không đúng, không đúng! Cái này nhất định là kế hoạch của Trần Tiêm Tiêm! Đáng chết! Vậy mà muốn dùng loại xưng hô tràn ngập ý vị cấm kỵ này để dao động tâm trí của mình! Âm hiểm! Thật sự là quá âm hiểm! Trần Khuynh Địch ta hôm nay cho dù chết ở chỗ này, cũng tuyệt đối không thể bị loại xưng hô này áp đảo!
"Anh này, chúng ta hãy khiêu vũ thôi?"
"Được."
Bị áp đảo! Trần Khuynh Địch không có một chút lực phản kháng nào liền bị kéo về phía ngọn đuốc!
Tiết tấu nhanh nhẹn hoà với âm điệu, Trần Tiêm Tiêm nắm tay của Trần Khuynh Địch, ở dưới ánh lửa bắt đầu nhảy múa, dáng múa duyên dáng, giống như một ngọn lửa tràn đầy sức sống, mà mọi người ở xung quanh cũng nhao nhao gia nhập vào.
Trong lúc nhất thời, ngay cả Trần Khuynh Địch không biết khiêu vũ cũng đều hoà mình vào không khí chung quanh, vặn vẹo cơ thể một cách lúng túng theo các bước nhảy của Trần Tiêm Tiêm, bất quá ở xung quanh có nhiều người như vậy, so với hắn còn lúng túng hơn có ở khắp nơi, ví dụ như những binh sĩ lớn tuổi trong quân đội, thay vì nói là khiêu vũ, không bằng nói là dùng hai tay đập lên ngực, giống như là khỉ đột.
Thế nhưng loại không khí của ngày lễ này, lại tràn ngập ở khắp mọi nơi trên đường phố.
Mà ở dưới ánh lửa, chiếc áo choàng màu đỏ ở trên người của Trần Tiêm Tiêm bay phấp phới theo các bước nhảy, đồ trang sức màu đỏ phân biệt thắt ở cổ tay, cổ chân, phần eo, hai bờ vai cũng lắc lư theo chuyển động của nàng, giống như một ngọn lửa đang nhún nhảy, cực kỳ chói lọi.
Dạng Trần Tiêm Tiêm này, quả thực là đã lật đổ tất cả các ấn tượng ở trong lòng của Trần Khuynh Địch.
"...."
"Anh ơi?"
"A!" Thần sắc của Trần Khuynh Địch đọng lại, vô ý thức muốn lắc đầu, nhưng sau khi nhìn thấy cô gái giống như ngọn lửa đi tới, vậy mà lại không nói ra được một lời nào.
"Anh, em sẽ nhớ kỹ một ngày này."
"Ừm?"
"Nhưng sau đó, chúng ta sẽ trở lại như cũ, đây chính là một lần duy nhất sau khi em hoàn thành mục tiêu."
"Ấy?" Trần Khuynh Địch sững sờ, cuối cùng thì nàng cũng đã lấy lại tinh thần, đúng rồi! Mình và Trần Tiêm Tiêm cũng không phải là có quan hệ có thể khiêu vũ với nhau a! Đối phương cùng với mình thế nhưng là có quan hệ không chết không thôi a!
Nói như vậy, thì ra là thế! Đây là đang coi như một lời từ biệt đối với thân phận anh em họ! Nàng sẽ chính thức coi mình là đại địch của bản thân, cho nên mới gọi mình là anh ở trong ngày hôm này hay sao? ! Đây cũng là quá đau buồn! Thì ra là thế, trách không được nàng cho đến bây giờ cũng đều không có làm ra sự tình có hại gì đối với mình.....
"Anh ơi?"
"A!" Trần Khuynh Địch hít vào sâu một hơi nói: "Anh hiểu rồi, anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng."
Trần Tiêm Tiêm sững sờ, sau đó nụ cười ở trên mặt lại càng thêm xán lạn: "Yên tâm đi anh, em nhất định sẽ vượt qua anh!"
Sau khi vượt qua ta sẽ tiêu diệt ta sao! Quá tuyệt tình!
"Đúng rồi anh, hôm này em có xinh đẹp không?"
"..."
Trần Khuynh Địch nghiêng đầu, phát ra thanh âm nhỏ như muỗi kêu: "Rất đẹp....."
"Hả? Anh nói gì thế?"
"Không, anh không có nói gì."
"Hì hì."
---
Lạc Tương Tư gần đây rất buồn rầu. Nhân sinh rất ngắn, đường đi cũng rất dài, nàng hiện tại cảm thấy rất khó chịu. "Vì sao rõ ràng là lễ diễu hành, tất cả mọi người đều đi ra ngoài chơi, ta lại phải ở chỗ này một mình a?"
Ở trong Phủ Thành Chủ trống rỗng, ngay cả một người cũng đều không có! Nàng đi hỏi mới biết được, ngay cả mười hai vị nữ bộc mới tới đều đã cùng nhau đi ra ngoài du ngoạn, mà Trần Khuynh Địch không nên đi ra nhất, thế mà cũng không thấy, theo lý thuyết hắn không phải là loại người có cảm giác hứng thú đối với lễ diễu hành mới đúng a.
"Ta cũng muốn đi a..."
Nàng cũng rất muốn đi lễ diễu hành a! Nghe nói có thể vớt cá chép, mò được cá chép vàng óng liền đại biểu cho may mắn trong đường tình duyên. Hơn nữa ngoài ra còn có hoạt động đèn lồng đoán câu đố, nghe nói ở bên trong có một câu đố tỏ tình rất hiếm, đôi tình lữ nào đoán được nhất định sẽ sống hạnh phúc cả đời. Hơn nữa còn có đại vũ hội, chỉ cần là con trai và con gái, có thể khiêu vũ một khúc ở dưới ánh lửa mà nói, trong tương lai sẽ có khả năng trở thành người yêu.
Rõ ràng là có nhiều hoạt động có ý tứ như vậy! Thế mà nàng lại không được tham gia!
Vốn dĩ là nàng cũng có thể đi, nhưng nghĩ tới chức trách bảo vệ Phủ Thành Chủ của bản thân, càng là buổi lễ long trọng, càng sẽ có địch nhân chui vào Thành Thanh Đế để gây chuyện, cân nhắc đến tương lai cùng với sự ổn định của Thành Thanh Đế, Lạc Tương Tư cuối cùng vẫn bỏ qua ham muốn tham gia lễ diễu hành, yên lặng ở trong Phủ Thành Chủ.
Kết quả thế mà lại không có một ai có giác ngộ như nàng! Ngay cả thủ hạ và binh lính của nàng cũng đều đi hết!
"Thực sự là làm cho ta quá thất vọng!" Lạc Tương Tư thở dài, đi bộ ở trong Phủ Thành Chủ vắng vẻ, đột nhiên cảm thấy có một chút trống rỗng.
"Ôi, ta kiệt sức rồi." Trần Khuynh Địch lắc lư và chậm rãi đi vào trong Phủ Thành Chủ, sau khi nhảy múa cùng với Trần Tiêm Tiêm ở bên ánh lửa xong, Trần Khuynh Địch cảm thấy hoang mang rồi vội vàng chia tay với Trần Tiêm Tiêm, cơ hồ là giống như chạy trốn trở về Phủ Thành Chủ, dù sao thì nếu ở lại tiếp nữa, hắn chỉ sợ là sẽ không thể khống chế bản thân.
"Nam Mô A di đà phật, sắc tức thị không, không tức thị sắc..." Ánh vàng lượn lờ toàn thân, Trần Khuynh Địch thôi động Phật Công của bản thân, chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh rơi xuống từ trên đầu, trực tiếp dập tắt ngọn lửa dục vọng không phải là rất lớn ở trong lòng, không thể không thừa nhận công pháp Phật Môn ở trên cái phương diện áp chế dục vọng này có được kỳ hiệu mà những công pháp khác xa xa không thể so sánh.
"Trần, Trấn Cương Sứ đại nhân?"
"Ừm?" Trần Khuynh Địch đang mặc niệm phật kinh, sắc mặt lập tức cứng đờ, gặp quỷ, lúc này ở trong Phủ Thành Chủ lại còn có người? ! Không có đạo lý a! Nhìn kỹ, tâm tình khẩn trương của Trần Khuynh Địch lập tức nới lỏng: "Ách, là Lạc sư muội sao."
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận