Phản Diện Siêu Cấp

Chương 157: Thiếu tông chủ

 
 
 
Nghe Bạch trưởng lão nói như vậy, trong mắt của La Hạo cũng hiện lên vẻ đắc ý.
Không nói đến những cái khác, vào một năm rưỡi trước sau khi hắn lấy tu vi cảnh giới Hậu Thiên Xuất Thần Nhập Hóa đỉnh phong tiến vào Thiên Lan Kiếm Tông, không biết phải chịu bao nhiêu ánh mắt dè bĩu, còn may là bản thân hắn có thiên phú dị bẩm, tu luyện công pháp Thiên Lan Kiếm Tông có tốc độ tiến bộ nhanh vô cùng, chỉ qua nửa năm liền đột phá đến Hậu Thiên đại viên mãn. Mà vào trước đây không lâu, hắn đạt được một phần đại cơ duyên, nhờ vào đó mới đột phá đến Tiên Thiên.
Bằng không nếu lấy thiên phú của hắn, chỉ sợ còn phải mất ba, bốn năm mới có hi vọng đột phá, nhưng bây giờ hắn chỉ mới hai mươi mấy tuổi thì đã đến cảnh giới Tiên Thiên, tin rằng ở bên trong Thiên Lan Kiếm Tông sẽ không có khả năng còn có người không phục.
Coi như là sư phụ của hắn, trong tương lai hắn cũng không phải là không có cơ hội vượt qua!
"Bất quá vào trước đó, ta vẫn cần phải nhẫn nại."
Hít vào một hơi thật sâu, trên mặt của La Hạo một lần nữa lộ ra một nụ cười ấm áp, nói: "Không sao, nếu sư phụ gọi chúng ta, vậy chúng ta chỉ cần đi đến gặp sư phụ, nói không chừng còn có việc vui gì đó."
"Thiếu tông chủ nói rất đúng." Bạch trưởng lão mỉm cười, nhìn thanh niên ôn nhuận như ngọc trước mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng hài lòng. Có sự ủng hộ của vị thiếu tông chủ tiền đồ vô hạn này, bản thân hắn sau này cũng có thể lên như diều gặp gió, đầu tư lúc trước quả nhiên là không sai!
Chỉ chốc lát sau, hai người một trước một sau, rất nhanh liền leo lên sơn phong mà Vương Lan bế quan, mà ở nơi đó, Vương Lan đã đi ra khỏi mật thất, quan sát hai người bọn hắn từ trên xuống dưới.
"Hạo nhi xin chào sư phụ!"
"Bạch Ân xin chào tông chủ đại nhân!"
Vương Lan gật đầu một cái, mặt không thay đổi nhìn kỹ La Hạo cùng với Bạch trưởng lão, sau khi nhìn thấy khí tức ở trên người của La Hạo rõ ràng đạt tới Tiên Thiên, trong mắt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó chính là hài lòng cùng với vui mừng, gương mặt lạnh lùng cũng không khỏi dịu đi rất nhiều, không còn quá nghiêm túc nữa.
"Lần này ta gọi các ngươi tới, là có một chuyện muốn hỏi các ngươi."
"Sư phụ cứ hỏi!"
Thấy La Hạo vẫn cung kính đối với mình như lúc ban đầu, Vương Lan gật đầu nhẹ một cái nói: "Nói cho bản tông, ước hẹn ba năm là cái gì?"
"Ấy?" Trong nháy mắt nghe được lời nói của Vương Lan, La Hạo đầu tiên là sững sờ, sau đó ở trên mặt vậy mà lộ ra sự ngượng nghịu, hắn bế quan tu luyện một hồi quả thực là không nhớ ra được bốn chữ hết sức quen thuộc nhưng lại có một chút xa lạ này.
Ngược lại là Bạch trưởng lão sau khi do dự một chút, ở trên mặt liền lập tức lộ ra thần sắc hiểu ra, nói: "Ước hẹn ba năm? Bẩm tông chủ, đây chỉ là một trò đùa khi đưa La Hạo vào tông ngày xưa."
"Trò đùa?" Vương Lan nhướng mày, trò đùa? Ta thấy ngươi mới là nói đùa! Không nhìn thấy người ta vì ước hẹn ba năm mà đã bắn tên truyền tin vào trong mật thất bế quan của ta hay sao? Đó có thể là trò đùa hay sao? !
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, mau nói cho bản tông."
"Là như thế này, tông chủ đại nhân…" Bạch trưởng lão tự nhiên là không dám giấu diếm, vội vàng đàng hoàng nói lại một lần sự tình phát sinh ở Dương gia ngày xưa, sau khi nghe xong Vương Lan cũng là chau mày.
"Ngươi xác định chứ, cái Dương gia kia chỉ là một tiểu gia tộc Hậu Thiên?"
"Không sai!"
"Còn Dương Xuân thì sao? Sau khi nàng rời đi các ngươi liền không chú ý nữa?"
"Ách, cái này.." Bạch trưởng lão hơi có một chút xấu hổ, nói thật là trước đó hắn căn bản không coi ước hẹn ba năm ra cái gì, cho nên vào thời điểm Dương Xuân rời đi hắn cũng chỉ là đọc qua một chút tin tức, liền không để ý đến nữa, dù sao thì theo hắn thấy, một con nhóc thì có thể có tiền đồ gì, còn dám học người khác xông xáo giang hồ, không biết là vào khi nào sẽ bị người ta đưa vào trong thanh lâu.
Sau khi nhìn thấy biểu lộ của Bạch trưởng lão, Vương Lan liền nói: "Các ngươi còn chưa biết sao, ngay mới vừa rồi, vị Dương Xuân kia đã đưa thư khiêu chiến ước hẹn ba năm đến nơi này của bản tông!"
Vương Lan cũng không nói rõ sự tình về mũi tên, dù sao thì chuyện đó cũng quá hao tổn uy nghiêm của hắn, cho nên hắn chỉ lấy ra thư khiêu chiến.
"Cái này!" Bạch trưởng lão có một chút chấn kinh, bởi vì hắn như thế nào cũng không nghĩ đến, sự tình mà tông chủ hỏi bọn hắn, lại là con nhóc ngày xưa mà hắn chẳng thèm ngó tới, ngay cả thư khiêu chiến cũng đều đã đưa đến tay của tông chủ, nói như vậy, chẳng lẽ con nhóc kia thật sự ở trong thời điểm xông xáo giang hồ đã đạt được kỳ ngộ?
"Đệ tử đã hiểu!" Đúng lúc này, La Hạo đột nhiên mở miệng, lúc này hắn cũng đã kịp phản ứng, tự nhiên nhớ tới cái gọi là ước hẹn ba năm.
"Mời sư phụ yên tâm, đây là phiền phức do đệ tử gây ra, tự nhiên cũng cần phải do đệ tử tự mình giải quyết, chỉ là một nữ nhân, năm đó chính là một phế vật, cho dù là có kỳ ngộ, cũng sẽ không phải là đối thủ của đệ tử!" Nói xong lời cuối cùng, trên khuôn mặt của La Hạo lộ ra vẻ tự tin, khí tức Tiên Thiên ở trên người càng là không ngừng phát tán ra, lộ ra sự hăng hái.
"Rất tốt, vậy liền giao cho ngươi." Vương Lan gật đầu một cái, cũng có tự tin đối với đệ tử mà mình bồi dưỡng ra.
Trọng yếu hơn chính là, người gọi là Dương Xuân kia rốt cuộc có kỳ ngộ dạng gì, có thân phận gì, Vương Lan cảm thấy hết sức hiếu kỳ đối với chuyện này.
---
Thiên Kiếm Phong, Thiên Lan Kiếm Tông chính là được xây dựng ở nơi này, nhìn từ đằng xa giống như là một chuôi trường kiếm phóng lên tận trời đâm thẳng vào mây xanh, võ giả tầm thường có lẽ chỉ thấy hùng vĩ, nhưng nếu như là võ giả dùng kiếm, nếu thấy màn kỳ cảnh thiên địa này, trong lòng sẽ liền có thể bắt đầu sinh ra vô số cảm ngộ đối với kiếm.
Đối với kiếm khách mà nói, ngọn núi này không thể nghi ngờ là chỗ tu luyện thích hợp nhất. Từ nửa trên sườn núi của Thiên Kiếm Phong chính là bị mây mù quấn, mà ở dưới chân núi, có doanh trại và cờ mọc như rừng, đó là quân đội tinh nhuệ nhất của Viêm Hán Quốc, ngày xưa đã từng tọa trấn quốc đô của Viêm Hán Quốc, từng người đều là chiến sĩ tinh nhuệ đã từng chém giết qua ở phía trên chiến trường biên cương.
Mà có một nhánh đại quân cứ như vậy trú đóng ở phía dưới Thiên Kiếm Phong, liền có thể nhìn ra quan hệ ở giữa Thiên Lan Kiếm Tông - đệ nhất tông môn Viêm Hán Quốc cùng với hoàng thất Viêm Hán Quốc tuyệt đối không giống như là hòa thuận mà quan phương tuyên truyền, không bằng nói là giống như nước với lửa thì thoả đáng hơn.
Mà vào giờ khắc này, ở chân núi Thiên Kiếm Phong, Dương Xuân cõng một hộp kiếm to lớn, lẳng lặng ngước nhìn sơn phong to lớn ở trên đỉnh đầu, trong mắt tràn đầy sự cảm khái, vốn dĩ nàng còn tưởng rằng ít nhất phải chờ ba năm mới có thể đi đến nơi này, thậm chí coi như là ba năm cũng không nhất định có thể đi đến nơi này, nhưng không nghĩ tới, lúc này chỉ mới hơn một năm rưỡi, bản thân nàng liền đi đến đây.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận