Phản Diện Siêu Cấp

Chương 177: Hắc Long

 
 
 
Trên thực tế hắn thân làm Thái Tử tiền triều Đại Chu, chính là ở vào thế yếu, dù sao thì bản thân Tần Kiền Hoàng cũng là người của Tần gia Đại Càn, bây giờ còn là Đại Càn Giang Nam Thanh Lại Ti, thuộc về lập trường Đại Càn.
Mà Trần Khuynh Địch thì cũng là người thuộc về giới tông phái, vốn là không có quan hệ gì cùng với Đại Càn. Nhưng tiếc một cái là hắn lại đi đến Thành Thanh Đế làm Trấn Cương Sứ, đây chính là nhân quả, thân làm Trấn Cương Sứ Thành Thanh Đế, thái tử Hoành Xương cũng không dám hứa chắc là Trần Khuynh Địch có ý nghĩ như thế nào, nếu vào thời khắc mấu chốt Trần Khuynh Địch giúp Tần Kiền Hoàng một chút, lại thuận tiện bỏ đá xuống giếng đối với hắn. Dù sao thì thái tử Hoành Xương cũng là suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy loại chuyện này tuyệt đối cũng không phải là không có khả năng phát sinh.
Hơi so sánh một phen, thái tử Hoành Xương tự nhiên cũng sẽ không quá chấp nhất đối với chuyện nhỏ về Thiên Lan Kiếm Tông.
Đây chính là giang hồ, giang hồ thực tế nhất, ngươi mạnh, quả đấm của ngươi lớn, vậy ngươi liền có thể bàn điều kiện cùng với người khác.
Ví dụ như Thiên Lan Kiếm Tông, nhìn như là đệ nhất tông môn ở Viêm Hán Quốc, cho dù là hoàng thất Viêm Hán Quốc đều kiêng kị vạn phần đối với Thiên Lan Kiếm Tông, nhưng vậy thì sao? Cuối cùng còn không phải là ở dưới sự uy hiếp của thái tử Hoành Xương mà ngay cả một chút sức phản kháng cũng đều không có, nhưng nếu biến thành người khác, Tần Kiền Hoàng đưa ra một điều kiện đồng dạng, thái tử Hoành Xương lại trực tiếp đồng ý không nói hai lời.
Quy luật yếu làm mồi ăn cho kẻ mạnh tàn khốc được thể hiện rất rõ ràng vào cái thời khắc này. Nhất là thân làm người xuyên việt như Trần Khuynh Địch, vào thời điểm nhìn thấy một màn này, ở trong lòng càng là trở nên nghiêm nghị.
"Ta nhất định phải mạnh lên!"
Trần Khuynh Địch vẫn luôn là một người rất có ý thức về nguy cơ, sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy là phương châm của hắn, cho nên hắn hiểu rõ rằng mặc dù hiện tại dựa vào thân phận cùng với thực lực của bản thân là có thể phớt lờ thái tử Hoành Xương, nhưng ai biết được Vương Lan thê thảm lúc này, sau này có trở thành hắn hay không?
Thái tử Hoành Xương mặc dù không có cách nào uy hiếp hắn, nhưng vạn nhất còn có người mạnh hơn thái tử Hoành Xương thì sao? Vạn nhất người ta còn có bối cảnh lớn hơn Thuần Dương Cung thì sao? Hơn nữa đừng nói là Thuần Dương Cung, cho dù là nghĩa phụ tiện nghi của hắn xảy ra chuyện gì, chỉ sợ là địa vị của hắn ở Thuần Dương Cung cũng sẽ bởi vì vậy mà rơi xuống.
"Nói tóm lại, tất cả phải dựa chính vào bản thân!" Trần Khuynh Địch lẩm bẩm.
Trần Khuynh Địch quay đầu, nhìn về phía bốn người Dương Xuân, Trần Tiêm Tiêm, Doanh Phượng Tiên cùng với Lạc Tương Tư đang tò mò nhìn hắn, không khỏi bật cười lớn, nói: "Không có gì, chỉ là do ta có cảm ngộ mà thôi."
"Cảm ngộ sao!" Chúng nữ liếc nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt của nhau nhìn ra sự kính nể đối với Trần Khuynh Địch.
Không hổ là Đạo Tử chân truyền của Thuần Dương Cung! Vẻn vẹn chỉ là quan sát chiến đấu giữa Tần Kiền Hoàng cùng với thái tử Hoành Xương, thế mà liền có thể đạt được cảm ngộ! Thật sự là lợi hại!
Ngay vào thời điểm mọi người chờ đợi, Vương Lan cũng đã chỉ huy đám người Thiên Lan Kiếm Tông bắt đầu rút lui.
Thực lực không bằng người, uy thế của ba vị Hợp Đạo Tôn Giả đứng ở phía trên quảng trường kia, tất cả các đệ tử đều cảm nhận được rất rõ ràng, tự nhiên là không có khả năng còn có sự phản kháng gì ở trong lòng, trong lúc nhất thời, Thiên Lan Kiếm Tông rộng rãi ngày xưa đã sụp đổ trong nháy mắt, vô số đệ tử bỏ lại đủ loại vật dụng trong nhà, cơ hồ là chỉ mang theo một chút tài nguyên liền trực tiếp xếp hàng rời khỏi Thiên Kiếm Phong, bởi vì thái tử Hoành Xương chỉ cho bọn hắn một canh giờ.
Chỉ có một chút thời gian này, căn bản là không thể mang đi hết Thiên Lan Kiếm Tông to lớn, tự nhiên chỉ có thể lấy một chút đồ trọng yếu.
Sau một canh giờ.
"Sao rồi? Có thể động thủ rồi chứ?" Thái tử Hoành Xương nhìn về phía đám người Thiên Lan Kiếm Tông ở bên ngoài Thiên Kiếm Phong, trong mắt lóe lên một tia đáng tiếc, sau đó nhìn về phía Trần Khuynh Địch cùng với Tần Kiền Hoàng, nói ra.
"Chỉ cần phá vỡ Thiên Kiếm Phong là được rồi sao?"
"Không sai."
Thân làm Hợp Đạo Tôn Giả, vô luận là Tần Kiền Hoàng, thái tử Hoành Xương hay là Trần Khuynh Địch đều không có dị nghị.
Phá vỡ Thiên Kiếm Phong, nhìn qua dường như là công trình dời núi chuyển đồi phi thường hùng vĩ, nhưng trên thực tế đối với Tiên Thiên đỉnh phong, Hợp Đạo Tôn Giả mà nói cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn, tối thiểu là cũng không có khó khăn như trong tưởng tượng của mọi người, cho dù Thiên Kiếm Phong là ngọn núi lớn nhất ở Viêm Hán Quốc.
Hiện tại, con đường thương đạo nối liền nam bắc mà Đại Càn khai thông, băng qua hơn phân nửa các con đường chính ở Trung Thổ, lúc trước kỳ thật cũng là ngàn khó vạn hiểm, không biết có bao nhiêu núi lớn, sông rộng ngăn cản, thế nhưng Thánh Thượng Đại Càn đời đầu đã cứng rắn mang theo chín đại Võ Hầu, bốn vị Đại Đô Hộ quân đội, thậm chí còn xuất động một phần lực lượng của Hoàng Tộc. Lấy toàn bộ lực lượng của Đại Càn, điều động hơn mười vị Võ Đạo Tông Sư, sau đó dùng để...mở đường.
Con đường thương đạo hùng vĩ kia, ở dưới sự cố gắng của hơn 10 vị Võ Đạo Tông Sư, chỉ mất 10 ngày liền được khai thông.
Bất kể là núi lớn chặn đường, hay là sông rộng ngăn đường, phương pháp ứng đối của hoàng triều Đại Càn cũng chỉ có một cái: Xuất động Võ Đạo Tông Sư quét ngang, gặp núi dời núi, gặp nước đoạn thủy, thần cản giết thần, phật cản giết phật, cơ hồ là lấy một loại khí thế đáng sợ không có cách nào ngăn cản san bằng hơn phân nửa Trung Nguyên.
Lúc này mới có con đường thương đạo nối liền nam bắc mà hậu thế nhận được vô số lợi ích như bây giờ. Bởi vậy có thể thấy được cảnh giới của võ giả sau khi đạt đến một trình độ nhất định, là sẽ có được bao nhiêu lực lượng.
"Động thủ!" Thái tử Hoành Xương là người gấp gáp nhất, tự nhiên cũng là người xuất thủ đầu tiên, chín đầu Hàng Thế Long Vương gào thét mà ra từ trên người của hắn, sau đó ở giữa không trung tụ thành một con Hắc Sắc Thần Long to lớn thân dài mấy chục thước, quấn quanh hơn phân nửa Thiên Kiếm Phong, không ngừng thét dài, đúng là pháp thân Hắc Long mà hắn thi triển vào lúc mới xuất hiện.
Bất quá khác biệt cùng với lúc ban đầu, lần này ở dưới sự ngưng thần nhìn kỹ của Trần Khuynh Địch, lại nhìn ra được mấy phần khác biệt.
"Con Hắc Long này...dường như còn chưa phải là đỉnh phong a."
Nên nói như thế nào đây, mặc dù mỗi một phiến lân giáp ở trên người của Hắc Long đều sinh động như thật, động tác cũng giống như là rồng chân chính, nhưng lại thiếu một cỗ sinh khí, chính là cỗ sinh khí này, khiến cho nó không có cách nào phát huy lực lượng đến cực hạn, nếu như có thể bù đắp được điểm này mà nói, lực lượng của con Hắc Long này không thể nghi ngờ sẽ đạt đến một trình độ phi thường khủng bố.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận