Phản Diện Siêu Cấp

Chương 182: Thần Binh khoáng thế

 
 
 
Giống với Trần Khuynh Địch, thái tử Hoành Xương thích làm nhất chính là dựa vào lực lượng đáng sợ do Hàng Thế Long Vương Chân Kinh mang lại, lấy lực lượng thuần túy để nghiền ép đối thủ, cùng với Trần Khuynh Địch bình thường hay dùng quyền ý ngưng tụ sức mạnh để nghiền ép đối thủ có cách làm khác nhau nhưng lại có kết quả giống nhau đến kì diệu, bởi vậy tính tình của hai người kỳ thật cũng không khác bao nhiêu.
Trần Khuynh Địch cũng không lui lại, toàn thân phát ra ánh vàng, thi triển ra Tam Thập Tam Trọng Vô Lượng Quang Minh Quyết, hóa thành một tòa Cửu Trọng Kim Tháp to lớn bao phủ chúng nữ ở bên trong, đâm sầm vào Hắc Sắc Thần Long, trong lúc nhất thời cương khí quay cuồng, lực lượng bùng nổ phảng phất như là hai con cự thú tiền sử đụng vào nhau. Cho dù là địa cung được chế tạo từ vàng đen, vào thời khắc này cũng đều hơi hơi rung động. Cũng may là tòa địa cung này kiên cố vô song, nếu đổi thành chỗ khác, chỉ sợ là toàn bộ nơi này đã sụp đổ.
Trần Khuynh Địch cũng không dừng bước lại, thấy Hắc Sắc Thần Long không đánh tan được Cửu Trọng Kim Tháp của bản thân, trong lòng lập tức vững tin, trực tiếp thả người hướng về phía thái tử Hoành Xương, phát huy ra Mãnh Hổ Ngạnh Ba Sơn, song quyền giống như tia chớp xé rách trời cao, một chuỗi công kích giống như mưa trực tiếp bao phủ thái tử Hoành Xương.
"Trò vặt!" Thái tử Hoành Xương cho dù là nửa bước cũng không lùi, Hắc Sắc Thần Long sau khi trở về liền quấn quanh người của hắn, hóa thành một bộ chiến giáp hình rồng màu đen, còn thái tử Hoành Xương thì trực tiếp nâng quyền đối cứng với chuỗi công kích của Trần Khuynh Địch, song phương ở trong chớp mắt không biết đã giao thủ bao nhiêu lần.
Tiếng nổ bôm bốp cùng với những tia sáng bùng nổ không ngừng xuất hiện ở bên trong địa cung, đám người Dương Xuân có thực lực hơi yếu thậm chí còn cảm thấy lỗ tai và đôi mắt có một chút đau nhói. Trong toàn trường có thể yên ổn nhìn hai người tỷ thí, chỉ sợ cũng chỉ có một mình Tần Kiền Hoàng mà thôi.
Cứ như vậy qua mấy giây, hai người đồng thời đánh ra song quyền, sau khi va chạm nổ ầm một tiếng, liền tách ra hai bên trái phải, đứng lại ở bên trong gió bão, hai người đều chắp tay ở sau lưng, lộ ra khí khái cùng với phóng khoáng của thiên kiêu chi tử.
Cửu Trọng Kim Tháp của Trần Khuynh Địch đã vỡ nát, mái tóc dài đứt một nửa, mà Hắc Long Giáp của thái tử Hoành Xương cũng đã bị phá hủy, quần áo rách tả tơi, vô cùng chật vật, hai người cũng rất ăn ý giấu đôi tay ở phía sau lưng, sợ đối phương nhìn thấy vết thương cùng máu tươi nhỏ xuống ở trên tay.
Mà khóe miệng của hai người cũng đồng thời co lại.
"Không, không tệ lắm, lại có thể đánh với ta thành như vậy."
"Ngươi, ngươi cũng không tệ nha, đây là lần đầu tiên mà Bát Cực Quyền của ta không có tác dụng."
"Ha ha ha ha..."
Thái tử Hoành Xương trò chuyện rất vui vẻ cùng với Trần Khuynh Địch, lộ ra biểu lộ "Anh hùng thiên hạ chỉ có riêng hai người chúng ta" cùng với "Hận không thể quen biết nhau sớm hơn", sau đó đồng thời chửi mắng ở trong lòng:
"Đồ tiểu nhân hèn hạ trong ngoài không đồng nhất!"
Nhất là thái tử Hoành Xương, vừa mắng chửi Trần Khuynh Địch đồng thời cũng có một chút kinh hãi, bởi vì hắn không ngờ được thực lực của Trần Khuynh Địch thế mà lại gần giống như hắn, rõ ràng là chuyên tu thể phách, nhưng lại có lực lượng cùng với nội tình không thua bao nhiêu so với hắn, nên nói không hổ là Đạo Tử chân truyền của Thuần Dương Cung sao.
Mà ở trong lòng của Trần Khuynh Địch cũng cảm thấy đắng chát. Nói thật là từ khi xuyên việt cho đến nay, đây là lần thứ nhất hắn gặp phải cường địch chân chính.
Trước kia bất kể là ai, hắn cơ hồ đều có thể dựa vào man lực để nghiền ép, cho dù là ở trong trận chiến Thành Thanh Đế đồng thời đối mặt với bốn vị Hợp Đạo Tôn Giả, hắn vẫn như cũ dựa vào sức mạnh của tiền tài để vượt qua bẫy rập, điều đó cũng làm cho hắn sinh ra mấy phần cảm giác kiêu ngạo "Ta rất cường đại a", "Ta là vô địch!"
Nhưng đây là lần đầu tiên, hắn ở trên người của một người khác ngoài nhân vật chính, cảm thấy uy hiếp hàng thật giá thật, hơn nữa không phải là uy hiếp trong tương lai đến từ nhân vật chính, mà là uy hiếp thật lớn ở trước mắt, ở ngay vào lúc này!
Nếu như phớt lờ mà nói, chỉ sợ là hắn sẽ bị vị thái tử Hoành Xương này đánh chết!
"Phù!" Bất quá còn tốt, bản thân hắn lần này cũng không phải là tác chiến đơn độc.
Đây là thời điểm ra đòn sát thủ!
"Tần Kiền Hoàng? Lúc đầu cô bảo ta xuất thủ, bây giờ cô sẽ không khoanh tay đứng nhìn đó chứ?"
Không sai, Trần Khuynh Địch muốn gọi viện binh, hắn cũng không tin, một mình hắn thì có lẽ là còn thắng bại khó phân, nhưng nếu tăng thêm Tần Thiên Hoàng, hai vị Hợp Đạo Tôn Giả liên hợp với nhau mà nói, chẳng lẽ còn không thể chế ngự được thái tử Hoành Xương?
Đối với lời mời của Trần Khuynh Địch, Tần Kiền Hoàng lộ ra một nụ cười đương nhiên, sau đó nói: "Ta bảo ngươi xuất thủ lúc nào?"
Trần Khuynh Địch: "? ??"
Trần Khuynh Địch cẩn thận nhớ lại một chút, phát hiện ra Tần Kiền Hoàng còn giống như thật sự là không bảo hắn ra tay, chỉ nói một câu nàng là tỷ tỷ của Doanh Phượng Tiên..Ồ? Nói đến, Phượng Tiên sư muội lại còn có tỷ tỷ a?
"Cô có ý tứ gì?" Trần Khuynh Địch gằn từng chữ nói ra.
"Ý tứ của ta chính là, các ngươi cứ chậm rãi đánh nhau đi, ta sẽ không nhúng tay." Tần Kiền Hoàng dùng hai tay ôm ngực, thản nhiên nói.
Trần Khuynh Địch: "...’’
Cô ta vậy mà lại lừa gạt mình!
Nhìn thái tử Hoành Xương rục rịch, có ý tứ động thủ lần thứ hai, Trần Khuynh Địch nuốt một ngụm nước miếng, vừa chửi mắng Tần Kiền Hoàng ở trong lòng, vừa mở miệng nói: "Được rồi, so với tranh đấu không có ý nghĩa, chuyện quân đoàn Tượng Binh Mã này rốt cuộc là thật hay giả, làm như thế nào để thao túng, chúng ta còn chưa biết được đâu!"
Ta thực sự là đã tìm được một cái cớ tuyệt diệu a!
Được Trần Khuynh Địch nhắc nhở như vậy, thái tử Hoành Xương cũng phát hiện ra bản thân dường như đã có một chút xúc động, khí thế hết sức căng thẳng trước kia cũng dần dần được thu liễm lại, chỉ có Tần Kiền Hoàng là nhìn hai người khá là thú vị.
Trần Khuynh Địch bất đắc dĩ thở dài! Cô ta tuyệt đối là rất chờ mong mình đánh nhau với thái tử Hoành Xương a!
"Quân đoàn Tượng Binh Mã, là võ lực mạnh nhất của Đại Tần năm đó, chìa khoá khống chế cũng là Thiên Tử Kiếm của hoàng triều Đại Tần năm đó, tên là Định Tần Kiếm, là một chuôi Thần Binh khoáng thế..."
Ánh mắt của ba người Trần Khuynh Địch, Tần Kiền Hoàng, thái tử Hoành Xương, lập tức xuyên qua quân đoàn Tượng Binh Mã, rơi vào bên trên một cỗ xe ngựa trong quân đoàn, mà ở nơi đó, cũng không có binh sĩ, chỉ có một chuôi trường kiếm cổ điển màu xanh, hàn khí lạnh lẽo ở bên trong địa cung chính là do chuôi trường kiếm này tản ra.
Chính là nó!
"Nó là của ta!" Trong ba người, thái tử Hoành Xương là người xuất thủ đầu tiên, cả người nhất thời hóa thành một đạo bóng đen lao vọt về phía quân đoàn Tượng Binh Mã.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận