Phản Diện Siêu Cấp

Chương 185: Vứt bỏ

 
 
 
"Thiên Tôn?" Tần Kiền Hoàng khá là nghi ngờ mở miệng hỏi thăm.
Mà Thiên Tôn Thái Bình thì lắc đầu nói: "Kim bài miễn tử có cấu tạo đặc thù, cho dù là bản tôn cũng không cản được."
"Hả? !"
"Ồ!"
Thiên Tôn Thái Bình khi nói chuyện cũng không hề che giấu, thái tử Hoành Xương tự nhiên là cũng nghe được, hắn cũng là một người quyết đoán, đầu tiên là lộ ra vẻ mừng như điên, bất quá sau khi suy nghĩ trong chốc lát, trong mắt vậy mà bỗng nhiên sinh ra mấy phần điên cuồng, tiếp đó hắn chẳng những không chạy trốn, thậm chí còn nổi giận gầm lên một tiếng, vọt về phía quân đoàn Tượng Binh Mã.
Tần Kiền Hoàng cùng với Trần Khuynh Địch lập tức biến sắc, hắn muốn làm cái gì? !
"Phụ hoàng! Giúp ta!"
Thái tử Hoành Xương trực tiếp vọt tới trước mặt cỗ xe ngựa ở giữa quân đoàn Tượng Binh Mã, lập tức, bốn cỗ Tượng Binh Mã cũng đồng thời xuất kiếm, kiếm khí băng tuyết vạch phá trời cao, bất quá lần này mấy đạo kiếm khí này cũng không có biện pháp làm gì được thái tử Hoành Xương, sau khi đụng vào ánh đỏ trên người của hắn liền trực tiếp vỡ nát.
Trong chớp mắt, thái tử Hoành Xương đã vượt qua sự ngăn cản, nhảy lên trên cỗ xe ngựa, vững vàng cầm lấy thanh trường kiếm màu xanh.
Ầm ầm!
Thanh trường kiếm phát ra tiếng kiếm reo, kiếm khí bắn ra bốn phía, trực tiếp xé rách bàn tay của thái tử Hoành Xương, máu tươi nóng bỏng đổ vào thân kiếm, khiến cho trường kiếm chấn động càng thêm kịch liệt, mà 10 vạn đại quân Tượng Binh Mã ở xung quanh, cũng theo tiếng kiếm reo dần dần trở nên hư ảo, cuối cùng phảng phất như là tàng hình biến mất ngay tại chỗ.
"Cái này.. ?!"
"Không hổ là Định Tần Kiếm, trong kiếm tự mang không gian, có thể thu nạp quân đoàn Tượng Binh Mã."
Lời nói của Thiên Tôn Thái Bình khiến cho sắc mặt của Tần Kiền Hoàng trở nên trắng nhợt.
Mà thái tử Hoành Xương thì cười ha ha, trên khắp khuôn mặt hiện ra vẻ mừng như điên cùng với không dám tin, ngay cả chính hắn cũng đều không ngờ được, hắn thế mà lại có thể thuận lợi lấy được Định Tần Kiếm trong truyền thuyết như vậy, thậm chí là còn chiếm được quân đoàn Tượng Binh Mã của Đại Tần đã từng tung hoành thiên hạ ngày xưa!
Nguyên lai thực sự sẽ có dĩa bánh rớt ở trên trời xuống a!
Một giây sau, ánh đỏ phá mở hư không, kim bài miễn tử liền mang thái tử Hoành Xương rời đi. Chỉ để lại mấy người Trần Khuynh Địch, Tần Kiền Hoàng cùng với Thiên Tôn Thái Bình.
Bất quá khác biệt cùng với vẻ mặt vẫn còn kinh hãi của Tần Kiền Hoàng, Trần Khuynh Địch sau khi kinh ngạc, thì ở trong lòng lại sinh ra mấy phần nghi hoặc.
Chuyện này không đúng, bảo bối sau cùng vì sao lại bị nhân vật phản diện lấy được vậy? Chuyện này không phù hợp với định luật quầng sáng của nhân vật chính a? ??
Ý niệm tới đây, Trần Khuynh Địch vô thức nhìn về phía Thiên Tôn Thái Bình ở xa xa một cái, không biết có phải là ảo giác hay không. Hắn luôn cảm thấy vị Thần Tử Đạo Môn này, dường như là cố ý thả thái tử Hoành Xương đi, hơn nữa sự kinh hãi cùng với bối rối của Tần Kiền Hoàng..nên nói như thế nào đây, nhìn qua có một chút xốc nổi..
À! Trần Khuynh Địch kinh ngạc, mang theo một cỗ thần sắc bừng tỉnh đại ngộ nhìn về phía địa phương thái tử Hoành Xương đứng yên trước đó, mà ở nơi đó, có một trung niên nam tử mặc áo đen, trên mặt mũi tràn đầy vẻ mặt khóc không ra nước mắt đang mờ mịt đứng ở đó, trên thân ảnh đơn bạc lộ ra vẻ cô độc, đáng thương, còn có bất lực.
Trung niên nam tử đó chính là Quỷ Ảnh.
"? ??" Thái Tử điện hạ! Ngài đã quên mang theo thủ hạ đắc lực ta rồi!
Quỷ Ảnh lúc này chính là đang chửi má nó.
Nếu như nhất định phải dùng ba chữ để diễn tả phần phức tạp này mà nói, hắn cảm thấy hẳn sẽ là "Con m* nó", Quỷ Ảnh biết mình đang ở trong tình cảnh ngặt nghèo như thế nào!
Vốn dĩ bản thân hắn đang sống thật tốt, lại bị phái đến Viêm Hán Quốc để chấp hành nhiệm vụ, hao hết trăm cay nghìn đắng cuối cùng cũng đã đưa Vương Lan cùng với Thiên Lan Kiếm Tông vào tròng, có thể nói là hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, kết quả là không biết vì sao lại gặp phải Sát Nhân Cuồng Ma Trần Khuynh Địch. Kết quả là thật vất vả mới chờ đợi được thái tử Hoành Xương đến, bản thân hắn còn tưởng rằng có thể trốn ở sau lưng của thái tử Hoành Xương, an an ổn ổn trợ giúp thái tử Hoành Xương chiếm lấy cơ duyên, sau đó trở lại bản bộ là liền có thể thăng quan tăng lương, cưới vợ đẹp, nhân sinh đạt đến đỉnh phong, trở thành trọng thần của Đại Chu, sau đó Quỷ Ảnh liền tỉnh mộng.
Thái tử Hoành Xương không có một chút do dự mà vứt hắn ở lại!
"Con m* nó!"
Sau khi nhận thức được điều này, Quỷ Ảnh liền trực tiếp mắng to ở trong lòng.
Tiền triều Đại Chu, chính là triều đại vào ngàn năm trước bị Đại Càn tiêu diệt, ẩn giấu ở bên trong đại thế giới Trung Thổ, giống như là Tần Kiền Hoàng đã nói, trên bản chất chỉ là một con chuột đất, thậm chí còn không dám trắng trợn bày ra lực lượng của bản thân ở ngoại giới, mà một cái thế lực như vậy, làm sao có thể thu nhận được nhân thủ?
Đáp án rất đơn giản, chính thu nạp trẻ em ở ngoại giới.
Phương pháp tăng trưởng thế lực của Đại Chu chính là không ngừng thu nạp những đứa bé có thiên phú Võ Đạo ở ngoại giới trong bóng tối, sau đó bồi dưỡng bọn chúng từ bé, dạng võ giả được bồi dưỡng như vậy sẽ có lòng trung thành rất cao, mà Quỷ Ảnh chính là một người như vậy, bất quá không giống với những kẻ trung thành mù quáng kia, Quỷ Ảnh lại có tâm tư của bản thân.
Trước khi hắn tiến vào Đại Chu, chỉ là một đứa trẻ trong thôn, bởi vì thôn trang đã bị sơn tặc đồ sát hầu như không còn, cho nên hắn mới trở thành cô nhi lưu lạc, cuối cùng được người Đại Chu thu nạp vào, lúc đó hắn chỉ mới 7 tuổi, nhưng đã lăn lộn trên giang hồ trọn vẹn trong một năm rưỡi thời gian.
Cho nên sau khi tiến vào Đại Chu, cho dù là ở dưới sự giáo dục giống nhau, hắn cũng không trở thành những kẻ thần phục mù quáng với Đại Chu, mà là có ý nghĩ riêng của mình, có dục vọng của mình: "Ta nhất định phải trở thành người đứng trên mọi người ở cái địa phương này! Tuyệt đối sẽ không trở thành kẻ yếu mà sẽ bị tùy tiện giết như cha mẹ của ta!‘’
Ôm phần niềm tin này, Quỷ Ảnh đã bỏ ra sự cố gắng phi thường to lớn, tiếp nhận rất nhiều nhiệm vụ, còn là nhiệm vụ nguy hiểm nhất, vì một viên đan dược, một kiện Thần Binh, một phần công pháp, không biết đã hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ, mà lấy thiên phú của hắn, có thể vào niên kỷ hơn ba mươi tuổi đạt tới Luyện Thần Phản Hư, đã được coi là rất không tệ.
Cũng chính là bởi vì sự cố gắng này, hắn rốt cục đã được cao tầng Đại Chu thưởng thức, có được địa vị trung tầng.
Ngay vào lúc hắn cảm thấy hài lòng, chuẩn bị thật sự giao lòng trung thành của mình cho Đại Chu, thái tử Hoành Xương liền vứt bỏ hắn mà chạy một mình! Qua nhiều năm như vậy, hắn cho là mình đã có thể nắm giữ vận mệnh của bản thân, kết quả là chỉ trong chớp mắt, hắn lại biến trở về thành loại người mà bản thân ghét nhất kia, là kẻ yếu không có một chút sức phản kháng nào với nguy cơ!
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận