Phản Diện Siêu Cấp

Chương 230: Hộ Pháp Thần Tôn

 
 
 
Long Ngạo Thiên nhìn vẻ mặt tươi cười của Trần Khuynh Địch, cắn răng, từ sau khi bại thêm một lần nữa ở di tích Đại Lôi Âm Tự, hắn đã nhận biết rõ bản thân, đối với thực lực của mình cũng có một cái ước định đại khái, cũng chính là vì như thế hắn mới có thể phát hiện ra được một điều ở trong trận chiến vừa nãy: Bản thân vẫn không phải là đối thủ của Trần Khuynh Địch như cũ.
Đáng giận!
"Ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!"
Trần Khuynh Địch: "? ??"
Thôi nào! Chúng ta cũng không có thù hận lớn như vậy a! Chẳng lẽ không thể ở chung hài hoà hay sao!
"Được rồi, có không ít người đã chạy đến đây, nếu không đi các ngươi sẽ bị người ta bao vây." Thân ảnh của Truy Phong Thần Bộ xuất hiện ở bên cạnh hai người, tức giận nói ra.
Thần sắc của Trần Khuynh Địch khẽ biến, dù sao thì hắn vốn muốn bắt sống lâu chủ Hắc Y Lâu, kết quả là đối phương liền bị Long Ngạo Thiên dùng một đao chém chết trong nháy mắt, người chết là hết chứng cứ, sẽ rất khó bàn giao.
Bất quá cũng được rồi, dù sao thì bản thân chỉ là nhàn rỗi không chuyện gì làm mới đi đến đây, chết thì cũng đã chết a, về phần tin tức mà nói...ừm, Huyết Y Lâu cũng chưa bị diệt toàn bộ, lần sau lại tìm nhân vật đứng thứ hai, bắt lại sau đó thẩm vấn là được.
"Trở về rồi hãy nói."
"Chết rồi sao?" Ở bên ngoài Tiêu Thành, tại một tòa thành nhỏ trong Cư Lăng Quốc thuộc 36 Quốc Tây Vực, có mấy đạo thân ảnh mặc trường bào màu đen đỏ tập trung ở trong một căn phòng khách sạn, từ trên trường bào mà bọn hắn mặc, có thể nhìn thấy một đóa hỏa diễm xen lẫn hoa sen tạo thành ấn ký, nhìn qua rất mỹ lệ mà tà dị.
"Tu vi của Phiền Thành thế nhưng là Hợp Đạo Tôn Giả, ai có thể giết hắn? Vị Tiêu gia kia là không có khả năng, chẳng lẽ là người của quân đội xuất thủ? Hoặc là Lục Phiến Môn?"
"Không rõ ràng, nhưng mệnh bài của Phiền Thành xác thực đã bể nát."
"Đáng chết!" Một người ở trong đó gầm lên một tiếng, vỗ lên bàn một chưởng, trực tiếp đập vỡ nát cái bàn gỗ, khí tức mênh mông tràn đầy ở trong phòng khách sạn, còn muốn viễn siêu khí tức của Hợp Đạo Tôn Giả, người này rõ ràng là một vị Võ Đạo Tông Sư đến từ Tây Vực!
"Bình tĩnh, còn chưa xác định được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chúng ta xác thực là cần phải điều tra một lần, dù sao thì chuyện này cũng dính đến sự bày bố tiếp theo của Thánh Giáo, hơn nữa sự hợp tác của chúng ta cùng với vị kia vẫn còn được tiếp tục, lần này Phiền Thành đột nhiên bỏ mình, chỉ sợ là sẽ làm cho vị kia sinh ra hiểu lầm không cần thiết."
"Vị kia hiện tại có liên quan đến đại nghiệp 100 năm của Thánh Giáo, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót."
"Nói đến, bên Đại Chu lại liên hệ với chúng ta sao?"
"Đúng vậy a, Đại Chu lần này thế nhưng đã phát đạt, nghe nói bọn hắn đã chiếm được quân đoàn Tượng Binh Mã của Đại Tần trong truyền thuyết, cũng dám nói điều kiện cùng với Thánh Giáo. Hừ! Cũng không nhớ đến lúc trước đến tột cùng là ai tiếp tế cho bọn hắn, quả nhiên là một lũ không biết ơn, theo ta thấy Thánh Giáo nên trực tiếp tiêu diệt bọn hắn."
"Được rồi, đừng đổi chủ đề, hiện tại quan trọng nhất là hiện trạng trong Tiêu Thành." Nam tử đập vỡ bàn trước đó xốc mũ trùm lên, lộ ra một gương mặt người trung niên, tóc vàng mắt xanh, đây là bộ dáng đặc thù của người Tây Vực, cũng là nguyên nhân vì sao Trung Nguyên lại một mực có bài xích đối với Tây Vực, ở dưới cái nhìn của người Trung Nguyên, Tây Vực không có gì khác với Man tộc, toàn bộ đều là dị tộc.
"Bản tôn sẽ tự mình đi một chuyến đến Tiêu Thành."
"Làm phiền Thần Tôn rồi." Mấy đạo nhân ảnh khác chắp tay về phía trung niên tóc vàng, cung kính nói ra.
Trên thực tế ở bên trong mấy người ở đây, vị trung niên nam tử tóc vàng mắt xanh này cũng đúng là có địa vị cao nhất, thân làm Hộ Pháp Thần Tôn của Bái Hỏa Ma Giáo, nắm giữ thực lực Võ Đạo Tông Sư, khiến cho hắn vô luận là ở bên trên địa vị hay là thực lực, đều muốn viễn siêu những người khác, đây cũng là nguyên nhân hắn có tự tin đơn thương độc mã tiến về Tiêu Thành.
Chỉ chốc lát sau, nam tử tóc vàng liền rời khỏi khách sạn, biến mất ở trong Cư Lăng Quốc.
Nhưng mà gần như đồng thời, tin tức có quan hệ đến hành động của đám người Bái Hỏa Ma Giáo, đã được chỉnh lý thành hồ sơ, dùng phi ưng truyền thư đưa đến một ngôi nhà bỏ hoang ở khu phố giáp ranh Tiêu Thành.
"Đã rời đi?"
"Ừm, người của Bái Hỏa Ma Giáo đã hành động, xem ra vị Hộ Pháp Thần Tôn có tính tình nóng nảy kia dự định tự mình đi đến Tiêu Thành."
"Rất tốt, truyền lệnh xuống, để cho "Hắn" hành động a."
Ở biên giới Tây Vực, Tiêu Thành nhìn như bình tĩnh, nhưng theo việc người của Lục Phiến Môn đến, Trần Khuynh Địch đại náo một trận, cùng với việc lâu chủ Huyết Y Lâu đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, bầu không khí liền trở nên hiểm ác trong nháy mắt.
Sau khi trở lại Ngự Thú Trai, Trần Khuynh Địch liền nhìn vào trong phòng khách, bốn người Lạc Tương Tư, Trần Tiêm Tiêm, Dương Xuân cùng với Doanh Phượng Tiên chính là đang tụ lại cùng một chỗ, ở chính giữa có một phần hồ sơ, Doanh Phượng Tiên còn đang ghi chép cái gì đó, bốn người vừa thảo luận, vừa tranh chấp, vừa gật đầu tán thành lẫn nhau.
"Có kết quả chưa?" Sau khi Truy Phong Thần Bộ đi vào đại sảnh liền trực tiếp mở miệng hỏi.
"Ừm, đã có kết luận." Trần Tiêm Tiêm quay người, đẩy chiếc kính mắt không biết lấy được từ nơi nào, giống như có điều suy nghĩ nói ra: "Qua phần hồ sơ này, vị trai chủ Ngự Thú Trai này là chết ở trong lúc kịch chiến, toàn thân cao thấp đều là vết thương, vết thương trí mạng cuối cùng thì là một kiếm xuyên cổ họng, nhưng qua sự kiểm nghiệm của bộ phận nghiệm thi, lại phát hiện ra tuyệt đại bộ phận vết thương ở trên người thi thể, đều không có dấu vết cương khí phá hủy."
"Còn chân chính tồn tại dấu vết cương khí phá hủy, chỉ có ở trên cổ." Trần Tiêm Tiêm lại đẩy kính mắt, nghiêm túc nói ra: "Cho nên ta suy đoán, trai chủ Ngự Thú Trai không nhất định là sau khi kịch chiến một trận mới chết, mà là bị một kiếm xuyên cổ họng, bị giết chết trong nháy mắt! Về phần các vết thương còn lại, đơn giản là thủ đoạn mà hung thủ dùng để che giấu chân tướng tử vong mà thôi."
"Liên quan tới điểm này." Trần Tiêm Tiêm nhìn về phía Dương Xuân, mà Dương Xuân thì lại hào hứng nói ra: "Ta có thể xác định! Những vết máu trên vách tường này tuyệt đại bộ phận đều không phải là máu người! Mà là máu ma thú không biết lấy từ nơi nào đến."
"Còn có..." Lạc Tương Tư cũng bước tới trước một bước, nói: "Đủ loại dấu vết kịch đấu ở bên trong toàn bộ đại sảnh này cũng vô cùng kỳ quái, ta đã thử bắt chước một lần, nếu như dựa theo loại dấu vết này để tiến hành chiến đấu, tràng diện chiến đấu sẽ phi thường vặn vẹo và hỗn loạn, thậm chí là không thành hình người, ví dụ như cái này."
Lạc Tương Tư đưa tay chỉ vào một dấu vết trên vách tường.
"Vị trí của vết kiếm cùng với vết đao này hoàn toàn trái ngược, hết lần này tới lần khác cuối cùng còn có một dấu quyền ấn, căn cứ theo mô phỏng của ta, muốn tạo thành loại dấu vết này, võ giả nhất định phải có ba cánh tay mới được."
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận