Phản Diện Siêu Cấp

Chương 234: Trần Chính Nghĩa

 
 
 
"Hả? À, tiền bối đang hỏi về học viện sao?"
Hai vị đệ tử Tiêu gia liếc nhìn nhau, sau đó cười một tiếng, nói: "Đây là học viện của Tiêu gia chúng ta, ở bên trong tất cả đều là đệ tử của Tiêu gia chúng ta, bất luận là chi thứ hay là dòng chính, chỉ có vào sau khi lấy được sự tán thành của lão sư học viện, đệ tử có chính khí ở trong lòng mới được phép tu luyện võ công, đây cũng là quy củ của Tiêu gia chúng ta."
Trần Khuynh Địch bội phục gật gật đầu, nói: "Ừm! Không hổ là Tiêu gia, quả nhiên là chính khí trường tồn a!"
Cái quy củ rác rưởi gì vậy không biết! Trần Khuynh Địch nhổ nước bọt ở trong lòng, cái quy củ này của Tiêu gia rất cùng loại với Phật Môn, Phật Môn cũng là cần sau khi nghiên cứu phật kinh, mới có thể thu được tiêu chuẩn tu luyện võ công, nhưng mà Phật Môn có thực lực gì? Tiêu gia lại có thực lực gì? Hai cái thế lực này có thể so sánh với nhau hay sao? Hơn nữa nghiên cứu phật kinh cũng có sự trợ giúp đối với tu luyện võ công Phật Môn.
Nhưng học viện Tiêu gia dạy những vật này, sẽ có trợ giúp gì đối với võ công? Cho dù là nho gia Đại Càn, cũng có Võ Nho chuyên môn tu luyện võ công, nhưng Tiêu gia thì có cái gì? Cũng khó trách những năm này Tiêu gia lại trở nên suy yếu.
Dựa theo ý nghĩ của Trần Khuynh Địch, Tiêu gia duy trì loại hiệp nghĩa này cố nhiên là không sai, nhưng phương pháp áp dụng lại sai, duy trì hiệp nghĩa cũng phải được xây dựng ở trên cơ sở đầy đủ thực lực, nếu như ngay cả bản thân Tiêu gia cũng suy yếu, không có đủ sức mạnh để trấn áp, vậy thì còn lấy cái gì để đi duy trì hiệp nghĩa? Chỉ sợ là còn chưa duy trì nghĩa hiệp được một nửa đã bị người ta diệt môn.
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của Trần Khuynh Địch, là không thể nào nói ra được.
"Trần tiền bối, gia chủ đã ở bên trong phòng tiếp khách đợi ngài."
"Ừm, ta đã biết." Trần Khuynh Địch thu liễm tâm tư, chỉnh vạt áo ngay ngắn, sau đó nhanh chân đi vào trong phòng tiếp khách.
Ở trong phòng tiếp khách, Trần Khuynh Địch liền lập tức thấy được vị gia chủ Tiêu gia trong truyền thuyết kia.
Khác biệt cùng với trong tưởng tượng, đó là một vị trung niên nam tử nhiều nhất là 40 tuổi, mặc trên người cũng không phải là trang phục xa hoa gì, mà là một bộ áo vải màu xám, duy nhất lộ ra sự quý trọng trên toàn thân cao thấp, chính là trường kiếm đeo bên hông, trên vỏ kiếm thì dùng tượng văn Đại Càn viết bốn chữ lớn: Chính Khí Trường Tồn.
Nếu như không phải chuôi kiếm này vừa nhìn liền biết là một chuôi trường kiếm đặc thù, Trần Khuynh Địch nhất định sẽ không tin tưởng vị trung niên nam tử nhìn như phổ thông, không có một chút khí chất nào trước mắt này, lại chính là gia chủ Tiêu gia.
"Xin chào Tiêu gia chủ." Trần Khuynh Địch tiến lên, lộ ra vẻ mặt thành tâm thành ý nói: "Nghe qua Tiêu đại hiệp luôn luôn sinh hoạt mộc mạc, lại hay thích làm việc thiện, có phong phạm hiệp khách thời cổ, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền."
"Làm gì có!" Trung niên nam tử lắc đầu, sau đó cũng chắp tay đối với Trần Khuynh Địch, nói: "Tại hạ là Tiêu Nguyên Thần, các hạ cũng là võ giả cảnh giới Phản Hư Hợp Đạo, chúng ta nói chuyện ngang hàng là được, cái xưng hào Tiêu gia chủ này, vẫn không nên nhắc lại."
Coi như là Trần Khuynh Địch cũng không thể không thừa nhận, vị Tiêu Nguyên Thần này mang đến cảm giác xác thực rất chân thành, mỗi một tiếng nói cử động đều mang theo vài phần thoải mái cùng với hào khí, đặc biệt không thể không nói, Tiêu gia là một cái gia tộc lớn như vậy, ở Tiêu Thành có thể xưng là thế lực cự đầu, thân làm gia chủ của một cái thế lực như vậy, Tiêu Nguyên Thần vẫn có thể khách khí với dạng "Tán tu" như Trần Khuynh Địch như thế, có thể thấy được ở trong sự hào khí của hắn còn có chỗ khôn khéo. Trách không được Tiêu gia đến bây giờ vẫn còn có thể duy trì được địa vị.
"Không biết các hạ là…?
Toàn thân của Trần Khuynh Địch chấn động, lập tức thu hồi tạp niệm, nhìn Tiêu Nguyên Thần nghiêm túc nói ra: "Ta họ Trần, gọi là Trần Chính Nghĩa! Nhận được sự nâng đỡ của Tiêu gia chủ, gọi ta một tiếng Chính Nghĩa là được."
"Ha ha, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, Trần Chính Nghĩa báo thù cho huynh đệ, sau khi kịch chiến với lâu chủ Huyết Y Lâu, đã chém giết hắn tại chỗ, người như kỳ danh, người cũng như tên a!"
Tiêu Nguyên Thần cười ha ha, nhưng lại nói giỡn một câu: "Bất quá Chính Nghĩa a, cái tên này của ngươi, đúng là có một chút quá đơn thuần…ha ha ha."
Trần Khuynh Địch có vẻ lúng túng, bất quá đánh giá của hắn đối với Tiêu Nguyên Thần lại tăng thêm một bậc, đổi thành người khác cũng không nhất định dám chê cái tên mà Trần Khuynh Địch tùy tiện nghĩ ra này, vậy mà Tiêu Nguyên Thần lại dám nói ra, hơn nữa còn là lấy một loại phương thức đùa giỡn để nói ra, khiến cho hắn cảm thấy được sự chân thành, cái này thật đúng là..kỳ quái a.
"Tiêu gia chủ."
"Ài! Đã nói rồi, đừng gọi ta là Tiêu gia chủ, gọi một câu Nguyên Thần huynh là được."
"Ách, được rồi, Nguyên Thần huynh!"
"Ừm! Tốt! Lão đệ, chỉ bằng vào một câu Nguyên Thần huynh này, lão ca ta cũng đã cảm thấy rất hài lòng." Tiêu Nguyên Thần vỗ vỗ bả vai của Trần Khuynh Địch, thần sắc đột nhiên nghiêm túc hơn một chút: "Đúng rồi lão đệ, có một số việc có thể ngươi còn chưa biết, cái Huyết Y Lâu kia cũng không phải là thế lực bình thường, ngươi phải cẩn thận a."
"Ồ?" Trong lòng của Trần Khuynh Địch hơi động, trên mặt lại là lộ ra biểu lộ phẫn hận mang theo vài phần khinh thường ở bên trong: "Chỉ là một cái Huyết Y Lâu, ngay cả lâu chủ của bọn hắn cũng đã bị ta làm thịt, còn có thể làm ra được chuyện gì? Ta hiện tại chỉ muốn triệt để tiêu diệt Huyết Y Lâu, báo thù rửa hận thay cho huynh đệ tốt của ta!"
"Chậc, lão đệ ngươi sai rồi." Tiêu Nguyên Thần thở dài, sau đó nhìn chung quanh, cẩn thận từng li từng tí nói ra: "Lai lịch của cái Huyết Y Lâu này cũng không bình thường, lão ca ta đã âm thầm điều tra và nghe ngóng hồi lâu, mới phát hiện ra ở sau lưng bọn hắn, dường như là Bái Hỏa Ma Giáo đến từ Tây Vực! Một thân ma công tuyệt đối không hề tầm thường."
"Bái Hỏa Ma Giáo? !" Trên mặt của Trần Khuynh Địch lộ ra vẻ khiếp sợ phi thường đúng lúc.
"Không sai, bất quá.." Vẻ mặt của Tiêu Nguyên Thần cứng lại: "Lão đệ ngươi cũng đừng quá lo lắng, dù sao ngươi và Lục Phiến Môn cũng có liên hệ, chỉ cần nhờ bọn hắn hiệp trợ ngươi, hẳn là có thể sớm phòng bị."
Hả? Vẻ mặt của Trần Khuynh Địch cứng lại, sau đó lập tức liền lộ ra thần sắc nghi hoặc: "Nguyên Thần huynh nói cái gì vậy, ta và Lục Phiến Môn nào có quan hệ gì, làm sao có thể nhờ người ta hỗ trợ, nếu không phải ta còn có mấy phần tu vi, chỉ sợ là ngay cả Ngự Thú Trai của đại ca ta còn không thể nào vào được! Thực sự là đáng chết!"
Nói xong lời cuối cùng, Trần Khuynh Địch phảng phất như còn nghĩ tới điều gì vậy, lập tức lộ ra vẻ mặt bất mãn đập lên trên mặt bàn.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận