Phản Diện Siêu Cấp

Chương 250: Cơ duyên thuộc về bản thân

 
 
 
Nhưng chính là một vị lão nhân Tiêu gia như vậy, thế mà cũng lựa chọn phản bội? ! Loại chuyện này là không thể tin được, cảm giác nôn nóng không muốn tin tưởng quét ngang toàn thân của lão tổ Tiêu gia, khiến cho ông ta không kịp chờ đợi muốn rời khỏi bí cảnh Hạo Nhiên, trở lại Tiêu gia, tận mắt nhìn xem sự tình có giống như là Trần Khuynh Địch nói hay không, Tiêu gia có phải thật sự đã đoạ lạc đến mức như vậy hay không.
Nếu quả thật là như vậy…
"Lão tiền bối? Lão tiền bối đã chuẩn bị xong chưa?"
"Ừm?" Lão tổ Tiêu gia bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nhìn về phía Trần Khuynh Địch cầm tiểu kiếm bạch ngọc trong tay, trong mắt lóe lên một tia vẻ phức tạp.
"Thần Bộ đại nhân."
"Sao thế?"
"Nếu như lần này đi ra ngoài, nếu sự thật đúng như là Thần Bộ đại nhân đã nói, lão phu có thể khiến cho Tiêu gia bình định lập lại trật tự, vậy thì lão phu liền làm chủ, cho Thần Bộ đại nhân một cái cơ duyên.
"Cơ duyên? !" Trần Khuynh Địch ngây cả người, lúc này mới phản ứng lại.
Con m* nó! Ta con m* nó rốt cục cũng có một ngày lấy được cơ duyên thuộc về bản thân a!
"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải lập tức hành động a!" Trần Khuynh Địch không nói hai lời, trực tiếp tế tiểu kiếm bạch ngọc ở trong tay lên.
Một giây sau, một đạo kiếm quang sáng chói giống như Thiên Ngoại Phi Tiên xé rách dòng sông chính khí, chém nứt bí cảnh Hạo Nhiên, xé nát toàn bộ không gian trận pháp.
---
Tiêu Nguyên Thần, vào 30 năm trước là người kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ tuổi Tiêu gia, 25 tuổi tấn cấp Tiên Thiên, có một không hai trong toàn bộ Tiêu Thành.
Lúc kia, chính là một đoạn thời kì thịnh vượng nhất của Tiêu gia, Tiêu gia sau tiên tổ Tiêu Hạo Nhiên, lại sinh ra một vị lão tổ cảnh giới Võ Đạo Tông Sư, có vị lão tổ này tọa trấn, Tiêu gia không chỉ có vững như bàn thạch, mà ngay cả đạo chích cũng không dám xâm phạm, khi đó Tiêu gia có thể nói là phong quang vô hạn.
Tiêu Nguyên Thần cũng là vào cái thời điểm kia, chính thức đi vào giang hồ. Thân làm người thừa kế gia chủ Tiêu gia tương lai, hắn từ nhỏ đã bắt đầu giao lưu bên cùng với rất nhiều thế lực trong Tiêu Thành, người cầm lái của các đại thế lực cũng là nịnh bợ đủ kiểu đối với hắn, càng là có không ít người tiếp nhận lý niệm "Hiệp nghĩa làm đầu" của Tiêu gia, trở thành chiến hữu trong khi hành hiệp trượng nghĩa.
Mà xem như là gia tộc lớn nhất Tiêu Thành, hậu nhân của Tiêu Hạo Nhiên, vào mỗi một lần Tây Vực xâm chiếm, Tiêu gia tự nhiên đều là xung phong đi đầu, đứng ở phía trước nhất chiến trường, mà đệ tử Tiêu gia của mỗi một thời đại tự nhiên cũng phải đi đến chiến trường giống như vậy, vì bảo hộ Tiêu Thành, hộ vệ Trung Nguyên mà chiến đấu.
Tất cả chính là phát sinh vào cái thời điểm kia.
Đó là một trận chiến đấu tương đối thảm thiết, Tây Vực dường như là vì thăm dò cái gì đó, thế mà xuất động một vị Võ Đạo Tông Sư, đó là đại tướng của Xa Trì Quốc, có một thân tu vi không yếu hơn lão tổ Tiêu gia, thậm chí là còn mạnh hơn mấy phần, ở dưới sự suất lĩnh của hắn, thế công của 36 Quốc Tây Vực là tương đối mãnh liệt.
Cũng chính là ở bên trong một trận chiến tranh kia, Tiêu Nguyên Thần mất đi phụ thân của mình, cũng chính là gia chủ Tiêu gia đời trước.
Vị gia chủ kia là chết ở trong chiến đấu tại tường thành phía đông, nghe nói là do thế công của Tây Vực quá mãnh liệt, những tiểu thế lực và trung thế lực phụ trách phòng thủ đoạn khu vực Tiêu Thành kia không chịu nổi áp lực, bị đánh tan tác, lúc này mới liên lụy khiến cho gia chủ Tiêu gia đời trước phụ trách chỉ huy khu vực đó chiến tử sa trường.
Đối với cái chết của phụ thân, Tiêu Nguyên Thần lúc ấy cơ hồ là thương tâm gần chết. Nhưng đồng thời trong lúc thương tâm gần chết, hắn cũng cảm thấy kiêu ngạo vì phụ thân của mình, bởi vì phụ thân cũng không phải là chết không có ý nghĩa, mà là ở chỗ mà phụ thân hắn chết, chính là ở trên chiến trường đối kháng với Tây Vực, cũng chính là bởi vì phụ thân của hắn quên mình chiến đấu, mới có thể kiên trì tới lúc viện quân chạy đến, Tiêu Thành mới không bị công phá.
"Ta về sau, cũng phải trở thành nam nhân vĩ đại như phụ thân!" Vào thời điểm đó Tiêu Nguyên Thần chính là suy nghĩ như vậy.
Nhưng mà...loại ý nghĩ này chỉ duy trì không đến một năm.
Đó là vào một đêm gió to, Tiêu Nguyên Thần dự định rời khỏi Tiêu gia theo thông lệ xem xét phòng ngự một lần trên tường thành, đây cũng là trách nhiệm của đệ tử Tiêu gia, nhưng chính là vào một đêm kia, hắn gặp một người mất đi một cái chân cùng với một cái tay, toàn thân cao thấp đều bị băng bó.
Đối phương thật sự là quá mức thê thảm, Tiêu Nguyên Thần cũng không hề nhận ra đối phương. Thẳng đến khi đối phương kể ra mấy câu chuyện khi Tiêu Nguyên Thần còn bé, hơn nữa giọng nói của đối phương cũng không thay đổi, Tiêu Nguyên Thần mới nhận ra được.
"Nhị thúc? !"
Ở trong chiến báo, nhị thúc đã hi sinh cùng với phụ thân trên chiến trường, cứ như vậy sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt của Tiêu Nguyên Thần!
"Nhị thúc! Thúc tại sao lại ở chỗ này, thúc còn sống? ! Quá tốt rồi! Quá tốt rồi!" Tiêu Nguyên Thần hưng phấn mà nói như thế.
Nhưng đối mặt với hắn, lại là lời đáp lại lạnh lẽo giống như truyền tới từ bên trong địa ngục của nhị thúc: "Sống sót?.. Đúng vậy a, ta đúng là còn sống, một người duy nhất."
"Nhị thúc?"
Sau đó, Tiêu Nguyên Thần từ trong miệng của nhị thúc, nghe được sự thật đã cải biến cả đời hắn.
Phụ thân chiến tử, phòng tuyến tường thành phía đông sụp đổ, cũng không phải là những tiểu thế lực và trung thế lực kia không ngăn được áp lực của địch nhân, mà là bởi vì những tiểu thế lực và trung thế lực kia...xuất phát từ sự e ngại, tự động chạy trốn!
Trên thực tế lúc kia chiến đấu quên mình ở tường thành phía đông, chỉ có đệ tử Tiêu gia! Về phần những tiểu thế lực và trung thế lực kia, vẻn vẹn chỉ là nhìn thấy đối phương có hai vị Hợp Đạo Tôn Giả liền bị dọa đến mức chạy trối chết, căn bản là một chút ý tứ chống cự cũng đều không có!
Những tiểu thế lực và trung thế lực đã ở dưới sự che chở của Tiêu gia quá lâu, phàm là vào thời điểm Tây Vực xâm lấn, Tiêu gia luôn luôn là những người xông lên phía trước nhất, những tiểu thế lực và trung thế lực này chỉ cần phất cờ hò reo, ở phía sau trợ hứng là được rồi, mà thực sự đến thời điểm Tiêu gia cần bọn họ đứng ra để "Hành hiệp trượng nghĩa", cho dù là những thế lực trước đó đã phát ra lời thề son sắt biểu thị nhất định sẽ đi theo Tiêu gia hành động, tất cả đều không nói hai lời mà lựa chọn chạy trốn.
Mà trên thực tế, nếu như không phải là những tiểu thế lực và trung thế lực kia chạy trốn, tường thành phía đông căn bản sẽ không rơi vào tay giặc, đệ tử Tiêu gia căn bản sẽ không chết nhiều như vậy, phụ thân của Tiêu Nguyên Thần căn bản cũng sẽ không chết!
Mà càng khiến người ta không thể tin là, vì giấu diếm sự thật bọn hắn trốn chạy, những tiểu thế lực và trung thế lực kia thậm chí là vào sau khi tường thành phía đông rơi vào tay giặc còn chặn giết đường rút lui của đệ tử Tiêu gia!
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận