Phản Diện Siêu Cấp

Chương 287: Như nhau

 
 
 
Trong lúc nhất thời, bốn nữ tụ tập ở trong gian phòng, thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười lạnh âm trầm, khiến cho nhân viên phục vụ đi ngang qua cửa phòng cảm thấy run sợ.
Ở phía dưới sơn trang Phong Tuyết, Tiêu Nguyên Thần mặc một thân áo xám, đầu đội mũ rộng vành, lẳng lặng nhìn công trình kiến trúc giấu ở bên trong gió tuyết đầy trời trên núi, trong mắt lóe lên một tia hâm mộ.
Tam Anh Hội hùng bá Ung Châu Đạo, sơn trang Phong Tuyết càng là kiến trúc chói sáng nhất trong toàn bộ Ung Châu Đạo, vị Hội chủ Tam Anh Hội - Minh Vô Nhai kia ở Ung Châu Đạo càng giống như là thổ hoàng đế vậy, cho dù là triều đình cũng đều sẽ cho hắn mấy phần mặt mũi, uy thế cỡ này, không phải là mục tiêu mà Tiêu Nguyên Thần theo đuổi hay sao.
Nói đến cùng, Minh Vô Nhai bất quá cũng chỉ là một vị Võ Đạo Tông Sư mà thôi! Ngày xưa ở trong Tiêu Thành, Tiêu gia thế nhưng cũng có một vị Võ Đạo Tông Sư tọa trấn, kết quả thì sao? Đừng nói là có thể hùng bá một phương giống như Tam Anh Hội, ngay cả Tiêu Thành mà Tiêu gia cũng đều không thể hùng bá, còn luôn luôn bị người cản trở, bị người ám toán!
Nghĩ tới đây, Tiêu Nguyên Thần càng trở nên kiên định hơn.
Quả nhiên là vào thời điểm hắn đánh vỡ Tiêu Thành, mang theo phần lớn đệ tử Tiêu gia rời đi khỏi toà nhà giam kia, là một chuyện chính xác! Tin tức lão tổ Tiêu gia chiến tử ở Tây Vực, Tiêu Nguyên Thần tự nhiên là cũng nhận được, mà vào thời điểm biết được cái tin tức kia, hắn cũng đã trầm mặc một lúc lâu, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn như thế, vẫn như cũ không thể dao động được ý chí của hắn, bởi vì cái mà hắn theo đuổi khác với cái mà lão tổ Tiêu gia theo đuổi.
Cái lão tổ Tiêu gia theo đuổi, là cái gọi là hiệp nghĩa mà Tiêu Nguyên Thần đã sớm vứt bỏ. Mà cái Tiêu Nguyên Thần theo đuổi, là huy hoàng của Tiêu gia!
Thu hồi suy nghĩ, Tiêu Nguyên Thần nhìn về phía sơn trang Phong Tuyết lần thứ hai, sau đó dùng cương khí truyền âm, thanh âm nhỏ như tơ nhện, nhưng lại xuyên thẳng vào trong đỉnh núi: "Tiêu gia Tiêu Nguyên Thần, đến đây gặp Hội chủ Tam Anh Hội, nghe qua Minh hội chủ nghĩa bạc vân thiên, giao hảo khắp thiên hạ, ta tự mình đến thăm, Minh hội chủ hẳn là sẽ làm như không thấy a?"
Một lát sau.
"Ha ha ha, Tiêu gia chủ, làm sao lại có thời gian đi đến sơn trang Phong Tuyết đây?"
Gió tuyết đảo ngược, một cỗ khí thế bàng bạc bộc phát ra từ đỉnh núi, sau đó hóa thành một cột cương khí từ trên núi gào thét mà đến, trực tiếp xuyên ra một cái thông đạo ở bên trong gió tuyết, rơi vào dưới chân của Tiêu Nguyên Thần, nhưng thông đạo chỉ duy trì được mấy giây, ở trong nháy mắt Tiêu Nguyên Thần đạp vào thông đạo, lực lượng duy trì thông đạo liền biến mất trong nháy mắt, gió tuyết lần thứ hai ập đến.
Mắt thấy cảnh này, Tiêu Nguyên Thần lập tức hừ lạnh một tiếng, ma khí chảy xuôi mà ra từ dưới chân, trực tiếp ổn định thông đạo sắp hỏng, gió tuyết đầy trời căn bản là không ngăn được cước bộ của hắn, sau đó hắn thi triển bộ pháp, chỉ mấy bước liền vượt qua gió tuyết đi lên đỉnh núi, rơi vào cửa ra vào của sơn trang Phong Tuyết.
Mà lúc này, Minh Vô Nhai thì mặc một thân áo bào trắng, lộ ra một nụ cười chờ đợi ở cửa ra vào.
"Tiêu huynh, từ sau khi Tiêu gia đi đến Ung Châu Đạo, ta thế nhưng là vẫn luôn mong chờ Tiêu huynh, hôm nay rốt cuộc cũng nhìn thấy Tiêu huynh, thật sự là khiến cho ta rất vui sướng!"
"Ha ha ha, ta cũng là như thế a, hôm nay nhìn thấy Minh hội chủ, quả nhiên là không hổ một đời hào hiệp a!"
"Như nhau, như nhau, ha ha ha!"
Vừa thấy mặt, vô luận là Minh Vô Nhai hay là Tiêu Nguyên Thần, trên khuôn mặt đều mang theo nụ cười xán lạn, phảng phất như bạn cũ nhiều năm không gặp nhiệt tình ôm nhau, sau đó lại là hàn huyên trên trời dưới biển, hai người vừa trò chuyện, vừa đi vào bên trong sơn trang Phong Tuyết, bầu không khí thực sự là rất hòa hợp.
"Đúng rồi đúng rồi, Tiêu huynh không biết là có chuyện gì, lại đặc biệt đi đến sơn trang Phong Tuyết của ta?"
"Kỳ thật cũng không có gì, bất quá chỉ là một chút chuyện nhỏ mà thôi." Tiêu Nguyên Thần mỉm cười, gằn từng chữ nói ra về phía Minh Vô Nhai: "Ta hi vọng, người hành tẩu trong thiên hạ của Thuần Dương Cung kia nếu như đến đây, Minh huynh có thể chiếu cố huynh đệ ta một lần."
"Ồ?" Minh Vô Nhai cảm thấy ngạc nhiên, hắn không nghĩ tới Tiêu Nguyên Thần thế mà một chút che giấu cũng đều không có, trực tiếp liền bước vào chủ đề, xem ra đối phương cũng biết Tiêu gia hiện tại rốt cuộc đang gặp phải dạng khó khăn gì, lo lắng Tam Anh Hội thừa nước đục thả câu a.
Dừng lại một chút, Vô Nhai chợt nói ra: "Tiêu huynh khách khí rồi, người hành tẩu trong thiên hạ của Thuần Dương Cung mặc dù có địa vị cao thượng, nhưng chung quy cũng chỉ là một vị Hợp Đạo Tôn Giả, chẳng lẽ Tiêu huynh cảm thấy một vị Hợp Đạo Tôn Giả thật đúng là có thể uy hiếp được chúng ta hay sao?"
"Nhưng bất kể nói như thế nào, cũng phải nên cảnh giác." Tiêu Nguyên Thần cũng không cãi cọ cùng với Minh Vô Nhai, mà là tiếp tục nói: "Minh hội chủ, ta liền cả gan gọi ngươi một tiếng huynh, huynh hẳn là cũng biết, Tiêu gia chúng ta đã từng có giao dịch cùng với Bái Hỏa Ma Giáo, cho nên võ công của Bái Hỏa Ma Giáo kỳ thật Tiêu gia chúng ta hoặc nhiều hoặc ít cũng có một chút..‘’
"Ừm?" Minh Vô Nhai nhướng mày.
Tiêu Nguyên Thần cũng không ngừng lại, tiếp tục nói: "Mà vào ngày đó ta có thể đột phá đến Võ Đạo Tông Sư, chính là do khu trừ tâm chướng, chủ động nhập ma, cho nên cũng hơi có một chút mẫn cảm đối với ma khí…còn cần ta phải nói tiếp sao?"
Minh Vô Nhai nhìn Tiêu Nguyên Thần, dường như muốn nhìn ra ý tứ trong trong sự tươi cười của đối phương, bất quá là cho dù là cái gì cũng đều không nhìn ra.
"Ha ha." Chỉ chốc lát sau, Minh Vô Nhai cười ha ha một tiếng, nói: "Tiêu huynh khách khí rồi, ta mặc dù cũng có vài phần nội tình, nhưng cuối cùng cũng không thể sánh bằng đại thế lực như Thuần Dương Cung, đương nhiên, nếu như ngươi không đi trêu chọc vị kia, có ta điều tiết ở giữa mà nói, tin tưởng là người hành tẩu trong thiên hạ trẻ tuổi kia, hẳn là cũng sẽ không gây khó dễ cho Tiêu gia."
"Tốt!"
Lời nói của Minh Vô Nhai nhìn như đơn giản, nhưng Tiêu Nguyên Thần vẫn nghe ra được ý tứ của hắn. Không đi trêu chọc? Làm sao có thể! Hiện tại cũng không phải là vấn đề hắn có đi trêu chọc đối phương hay không, mà đối phương rõ ràng là muốn tới trêu chọc hắn! Nói đến cùng, Minh Vô Nhai vẫn không hề đếm xỉa!
"Hừ." Tiêu Nguyên Thần cười lạnh một tiếng, xem ra vị Minh Vô Nhai này cũng giống như những người khác trên giang hồ, không gặp thỏ không thả ưng, không có lợi ích liền không dời nổi bước chân.
Thế là Tiêu Nguyên Thần chắp tay một cái, nói: "Nếu như lần này Tam Anh Hội có thể trợ giúp Tiêu gia chúng ta, ta sẽ nguyện ý mở ra Tàng Kinh Các của Tiêu gia chúng ta cho Hội chủ, đương nhiên là vào trước đó Hội chủ phải lập ra lời thề, không được truyền võ công ở trong Tàng Kinh Các ra bên ngoài, đồng thời ta còn có thể đưa cho Hội chủ một phần võ công mà Hội chủ yêu cầu."
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận