Phản Diện Siêu Cấp

Chương 302: Rượu độc

 
 
 
"Ta cần càng nhiều tế phẩm hơn! Cần tế phẩm càng mạnh hơn! Nói thí dụ như..." Minh Vô Nhai nhìn chằm chằm về phía Tiêu Nguyên Thần, nói ra: "Một vị Võ Đạo Tông Sư."
Ầm ầm! Thoại âm của Minh Vô Nhai vừa dứt, toàn thân của Tiêu Nguyên Thần liền bỗng nhiên bạo phát ra ma khí ngất trời, Hạo Nhiên Kiếm ra khỏi vỏ, mang theo bốn chữ lớn đen kịt "Chính Khí Trường Tồn" hiện lên ở trong hư không, một dòng sông ma khí gào thét mà ra, hung hăng đánh về phía Minh Vô Nhai, giống như trời sập.
"Hừ." Minh Vô Nhai cũng không đánh trả, chỉ là dùng hai tay kết ấn, đánh ra một cái pháp quyết.
Một giây sau, Tiêu Nguyên Thần chỉ cảm thấy phần bụng quặn đau một trận, sau đó kinh mạch toàn thân thế mà đều co quắp một trận, dẫn đến cương khí trở nên rối loạn, kéo theo dòng sông ma khí sụp đổ trong nháy mắt, không còn uy thế trước đó.
"Ngươi!"
"Ta làm sao?" Minh Vô Nhai khẽ cười nói: "Tiêu gia chủ có phúc lớn a, đây chính là rượu độc mà Tam Anh Hội chúng ta giao dịch cùng với đại sư Miêu Cương Đạo, lúc này mới lấy được, nghe nói là dùng bảy bảy bốn mươi chín loại độc trùng ngâm mà thành, cho dù là Tam Anh Hội chúng ta có đại nghiệp to lớn, cũng chỉ có một bình như vậy mà thôi, mà ngươi cũng đã uống hết."
Tiêu Nguyên Thần lộ ra thần sắc dữ tợn, hắn như thế nào cũng không nghĩ đến, Minh Vô Nhai còn xưng huynh gọi đệ với hắn vào mấy ngày trước đây, thế mà lại đột nhiên ra tay với hắn.
Tiêu Nguyên Thần cho tới nay đều tin tưởng thiên hạ nhốn nháo chính là vì lợi ích, lợi ích động nhân tâm, cho nên hắn mới lựa chọn hợp tác cùng với Minh Vô Nhai, hơn nữa đã xách ra đầy đủ lợi ích, ở dưới tình huống không có xung đột lợi ích, Tiêu Nguyên Thần tự tin là Minh Vô Nhai tuyệt đối sẽ không làm khó xử hắn, hơn nữa cũng sẽ trợ giúp bản thân hắn...
Nhưng hắn như thế nào cũng không nghĩ đến, ở phía sau Minh Vô Nhai còn có kế sách như thế! Nhất thời không quan sát, trúng phải ám toán, bản thân còn trực tiếp bước vào bên trong tử cục!
"Đáng chết!"
Vì sống còn, Tiêu Nguyên Thần cũng không tiếp tục giãy dụa nữa, mà trực tiếp thiêu đốt tinh huyết, dùng sức đập vào bên trên Hạo Nhiên Kiếm, trong chớp mắt, Hạo Nhiên Kiếm liền vỡ vụn, thân kiếm đứt gãy bị ma khí của Tiêu Nguyên Thần xâm nhiễm, nhưng sau một giây, từ trong thân kiếm đứt gãy, lại hiện ra ánh sáng màu trắng vô tận!
Đó là Hạo Nhiên chính khí chân chính! Ánh sáng giống như mặt trời giáng lâm, ngay cả huyết khí ở trên tế đàn cũng đều bị xua tan, ánh sáng vô tận bao phủ Tiêu Nguyên Thần, cuối cùng không lùi mà còn tiến tới, hung hăng đụng thẳng về phía Minh Vô Nhai!
"Ồ? Tiêu huynh không chạy trốn sao?" Minh Vô Nhai thấy Tiêu Nguyên Thần không chạy trốn mà còn đánh về phía hắn, không khỏi lắc đầu, rất có vài phần bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Cũng được, xem ra ở trong lòng của ngươi vẫn còn ôm hy vọng may mắn a, Tiêu huynh." Minh Vô Nhai đưa tay vung lên trong hư không, từng cơn sóng gợn dập dờn, một chuôi trường đao Yển Nguyệt đúng là trực tiếp được hắn rút ra từ bên trong hư không, bổ ra một đao về phía Tiêu Nguyên Thần đang hóa thân thành Hạo Nhiên đại nhật! Chỉ một thoáng, sát khí ngập trời liền gào thét mà ra từ đao phong Yển Nguyệt, phảng phất như là thiên địa cũng bị xé rách vậy.
Bất quá chỉ trong chốc lát, khí thế Hạo Nhiên đại nhật ngập trời kia liền bị một đao của Minh Vô Nhai xé ra, lộ ra thân ảnh của Tiêu Nguyên Thần ở trong đó, từ trên xuống dưới thân thể hiện ra một vết đao sâu hoắm, mang theo một mảnh máu tưoi, cuối cùng nện vào trong vách đá ở bên cạnh tế đàn.
"Trúng độc còn muốn khoe khoang, Tiêu huynh, xem ra ta đã quá coi trọng ngươi a."
"Bất quá Tiêu huynh cứ yên tâm, ta sẽ không giết ngươi."
Nhìn Tiêu Nguyên Thần đã hôn mê, Minh Vô Nhai lắc đầu, nhưng lúc này hắn lại không phát giác được. Ở bên trong Hạo Nhiên chính khí tiêu tán, có một đạo hào quang nhỏ đến mức không thể thấy trực tiếp rơi vào trong lòng đất tế đàn, biến mất không còn tăm tích.
Tiêu gia ở trong thời gian gần đây có thể nói là sống không dễ chịu. Ngày đó ở dưới sự điều đình của Minh Vô Nhai, nhóm người Trần Khuynh Địch không còn động thủ, mà từ đó về sau, người của các thế lực khác tự nhiên cũng không chịu đi làm chim đầu đàn, cũng đã tán đi, nhưng cho dù vậy, Tiêu Lâm Thân vẫn có thể cảm giác được như cũ, ở góc lớn góc nhỏ trong Tiêu Thành đều có thám tử của các đại thế lực.
Tin tưởng chỉ cần ở bên Tam Anh Hội có một chút biến cố, chỉ sợ là Tiêu gia liền muốn giẫm lên vết xe đổ.
Bất quá còn may là Tam Anh Hội coi như là giữ chữ tín, sau đó lập tức phái người tới tiếp đãi Tiêu gia, ở dưới sự giúp đỡ của bọn hắn, Tiêu gia đã dời vào trong địa bàn của Tam Anh Hội, mặc dù bởi vì vậy mà biến thành người bị quản chế, nhưng tóm lại là cũng đã thoát khỏi tình trạng ngàn cân treo sợi tóc.
"Chỉ không biết là gia chủ rốt cuộc đã trao đổi như thế nào với Minh hội chủ..." Nghĩ đến việc Tiêu Nguyên Thần đã tiến về sơn trang Phong Tuyết, Tiêu Lâm Thân bất đắc dĩ thở dài, trong đầu lại không tự chủ được hiện ra quang cảnh ở Tiêu Thành ngày xưa.
Có lẽ là người đã già hay nhớ lại quá khứ đi, Tiêu Lâm Thân gần đây thường xuyên nhớ tới lúc còn trẻ, vào thời gian mà hắn chiến đấu nhiệt huyết cùng với các đệ tử Tiêu gia ở trong Tiêu Thành, chống cự Tây Vực xâm lấn, lúc kia các đệ tử Tiêu gia đồng tâm hiệp lực, mặc dù luôn có sinh ly tử biệt, nhưng cũng là một đoạn thời gian không tệ.
Chỉ đáng tiếc là, mọi thứ đều đã biến mất.
"Không trở về được, cũng sẽ không trở về nữa." Tiêu Lâm Thân lắc đầu, kể từ khi hắn biết hành động của rất nhiều thế lực trong Tiêu Thành, biết được hi sinh to lớn mà Tiêu gia phải bỏ ra trong 400 năm kia, Tiêu gia cũng thể trở lại như lúc trước nữa, so với quá khứ chống cự Tây Vực, hộ vệ Trung Nguyên, hắn và Tiêu Nguyên Thần, thậm chí là tuyệt đại đa số người Tiêu gia, đều lựa chọn một cái khác, chính là sự huy hoàng của Tiêu gia.
Không phải là huy hoàng xây dựng ở bên trên thanh danh cùng với cái gọi là hiệp nghĩa, mà là huy hoàng chân chính! Cũng chính là hùng bá một phương, phóng khoáng tự do, làm cho tất cả mọi người không dám âm thầm tính toán đệ tử Tiêu gia!
Đây mới là lý do chân chính Tiêu Lâm Thân lựa chọn ủng hộ Tiêu Nguyên Thần, hơn nữa còn một mực ủng hộ cho tới bây giờ, thậm chí là không tiếc phản bội lão tổ Tiêu gia, vứt bỏ Tiêu Thành, gián tiếp làm hại Trung Nguyên.
Đương nhiên, Tiêu Lâm Thân cũng sẽ không phủ nhận, hắn cũng muốn đi nhìn, nhìn phong cảnh ở phía trên cảnh giới Hợp Đạo Tôn Giả.
"Đại trưởng lão! Đại trưởng lão! Không tốt, không tốt!"
Đột nhiên, tiếng kinh hô truyền tới từ cửa ra vào đã kéo Tiêu Lâm Thân trở lại từ trong hồi ức, sau đó chỉ thấy một vị đệ tử Tiêu gia lộ ra gương mặt kinh khủng, trực tiếp vọt vào bên trong đại điện, thậm chí là không có bận tâm đến quy củ của Tiêu gia, bực bộ dáng hốt hoảng này lập tức khiến cho Tiêu Lâm Thân nhướng mày.
"Tỉnh táo." Tiêu Lâm Thân chậm rãi mở miệng, thanh âm già nua mang theo vài phần cương khí chấn động, trấn an đệ tử Tiêu gia đang hốt hoảng.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận