Phản Diện Siêu Cấp

Chương 309: Lưu Ly

 
 
 
Tiêu Nguyên Thần cùng với Minh Vô Nhai rõ ràng là đã cấu kết với nhau làm việc xấu, còn là hai vị Võ Đạo Tông Sư, hơn nữa ở đây là sân nhà của đối phương, Trần Khuynh Địch ta nếu như tiến vào, nếu như không thể thuyết phục Minh Vô Nhai mà nói, chẳng phải là sẽ rơi vào tình cảnh bị hai vị Võ Đạo Tông Sư vây công hay sao, ta mới không ngốc đây!
Mặc dù kế hoạch mà các nàng Dương Xuân thảo luận trước đó phi thường có tính khả thi, nhưng Trần Khuynh Địch cũng không có dự định làm theo kế hoạch của các nàng. Các ngươi cho rằng trước đó ta một mực trầm tư thật sâu là vì cái gì? !
"Ta thật ra là rất thông minh!"
Trần Khuynh Địch lấy từ trong ngực ra một thanh tiểu kiếm bạch ngọc, kiếm khí ở trong này vốn là đã dùng hết rồi, bất quá từ sau khi từ Tiêu Thành trở về Thuần Dương Cung, hắn đã nhờ Ninh Thiên Cơ hỗ trợ bổ sung một lần.
"Mặc kệ có âm mưu gì, lực lượng mới là trực tiếp nhất."
Kế hoạch của Trần Khuynh Địch rất đơn giản.
Vì để tránh cho việc rơi vào nguy hiểm bị Minh Vô Nhai cùng với Tiêu Nguyên Thần giáp công ở trong sơn trang Phong Tuyết, đồng thời thành lập được ưu thế tuyệt đối trong lúc đàm phán, đầu tiên cần phải có lực lượng chiếm ưu thế tuyệt đối, cứ như vậy thì khả năng đàm phán thành công không thể nghi ngờ là sẽ phi thường cao.
Chỉ cần hắn biểu hiện ra lực lượng tuyệt đối, lại đề xuất trao đổi ích lợi, tin tưởng loại người như Minh Vô Nhai sẽ tuyệt đối không cự tuyệt hắn. Nhưng vấn đề là, đối phương có hai vị Võ Đạo Tông Sư, ở trong một thời gian ngắn Trần Khuynh Địch sẽ không thể nào vượt qua đối phương, cho nên cũng chỉ có thể suy yếu thực lực của đối phương.
Như vậy vấn đề đã đến, làm như thế nào để suy yếu đối phương đây?
Đáp án rất đơn giản, đó là đánh cho bọn hắn tàn phế và loại bỏ địa thế thuận lợi của sơn trang Phong Tuyết?
Mặc dù làm như vậy là sẽ chọc giận đối phương, bất quá Trần Khuynh Địch cũng không tin, sau khi chịu đựng một kiếm của nghĩa phụ, bọn hắn còn có thể tạo thành được uy hiếp gì với hắn, cùng lắm thì bản thân hắn sẽ trắng trợn cướp đoạt, Trần Khuynh Địch không phải là đối thủ hai vị Võ Đạo Tông Sư hoàn hảo, nhưng nếu là hai vị Võ Đạo Tông Sư tàn phế mà nói, Trần Khuynh Địch vẫn rất có lòng tin bắt sống Tiêu Nguyên Thần ở trong tay của Minh Vô Nhai.
Trần Khuynh Địch kích hoạt tiểu kiếm bạch ngọc trong tay, nhắm ngay vào sơn trang Phong Tuyết trước mắt.
Một giây sau, Tiên Nhân Kiếm Ý thuộc về Ninh Thiên Cơ, vượt qua Võ Đạo Tông Sư, vượt qua Hỏa Luyện Kim Đan, vượt qua tưởng tượng của tất cả mọi người xông lên thiên không, trực tiếp bổ về phía sơn trang Phong Tuyết.
---
Tiểu Lôi Âm Tự trên Tu Di Sơn, giống như là Bát Cảnh Cung của Đạo Môn vậy, đều là kiến trúc lưu truyền xuống từ thời đại Thượng Cổ, cũng là sơn môn của Phật Môn trong thời đại này. Đương nhiên, Phật Môn bây giờ vẫn có chênh lệch so với Đại Lôi Âm Tự thời đại Thượng Cổ, cho nên mới tự xưng là Tiểu Lôi Âm Tự, nhưng cho dù như vậy, toà đại điện hoàng kim rộng rãi kia, kim thân Phật Đà cao cao tại thượng, còn có gạch ngói lưu ly sáng lạng, không có chỗ nào là không để lộ ra huy hoàng của Phật Môn trước mắt.
Xuyên qua vô số chùa miếu, ở sâu trong Tu Di Sơn, có một tòa sơn phong cao ngất đâm thẳng vào chân trời.
Dốc đứng cao vút, cũng là một chỗ cao nhất trong Tu Di Sơn, mà ở nơi đó, có một ngôi điện bằng vàng ròng đứng sừng sững ở phía trên Vân Thiên, phảng phất như là trung tâm của toàn bộ vũ trụ, lại phảng phất như một vị đại phật ngồi xếp bằng ở trong vũ trụ, khuất phục yêu ma, thông cảm vạn cõi.
Đây là bảo điện Đại Hùng!
Ở bên trong Phật Môn, Đại Hùng chính là đức tính của phật, Đại, là chỉ phật bao dung vạn vật, hùng, thì là chỉ ý tứ phật có thể khuất phục yêu ma, vì Phật Tổ sáng lập phật đạo ngày xưa có đủ viên giác trí tuệ, có thể hùng trấn 3000 thế giới, cho nên được vô số đệ tử Phật Môn tôn xưng là Đại Hùng, tỏ vẻ tôn kính.
Cho nên ở bên trong Phật Môn, toà bảo điện Đại Hùng này, chính là thánh địa cao quý nhất! Mà vào giờ khắc này, ở bên trong bảo điện Đại Hùng lại là nghênh đón một vị đệ tử Phật Môn mặc đồ trắng. Người này mặc một thân tăng y trắng tinh, trên mi tâm có một một đóa bỉ ngạn kim liên rất nổi bật, tương xứng cùng với da thịt trắng như tuyết, mặc dù không có tóc đen, nhưng vẫn mang theo một cỗ mỹ cảm rung động lòng người như cũ, phảng phất như phật nhặt hoa ngày xưa, phiêu nhiên mà tràn đầy thần bí.
"Ngươi đã đến, Lưu Ly."
Ở trung ương bảo điện Đại Hùng, ở phía dưới kim thân Phật Tổ cao lớn, có một vị lão tăng mặc áo bào đỏ ngồi ngay ngắn ở trên bồ đoàn, chắp tay trước ngực, nhìn qua rất trang nghiêm túc mục, thẳng đến khi người tới đi tới gần, mới từ từ mở mắt, lộ ra một đôi tròng mắt màu vàng óng, thần thánh không thể xâm phạm.
"Xin chào Phương Trượng." Lưu Ly toàn thân áo trắng hơi hơi khom người chào về phía lão tăng, nhẹ nhàng nói.
Phương Trượng Phật Môn, chính là người mạnh nhất Phật Môn đời trước, có pháp danh là Ngô Không, ngày xưa đã từng lấy sức một mình trấn áp Yêu Ma Cốc hùng mạnh, Đại Nhật Như Lai Thần Chưởng hóa thân Ngũ Chỉ Sơn vạn trượng, trực tiếp trấn áp cốc chủ Yêu Ma Cốc, triệt để hủy diệt đối phương, cũng là bởi vì trận chiến tích này, hắn mới được giang hồ tôn xưng là Phổ Độ Thánh Tăng.
Mà Lưu Ly thì là đệ tử đầu tiên của Phật Môn thế hệ này, là đệ tử đời chữ Huyền, có pháp danh là Huyền Lưu Ly.
Đồng dạng, nàng cũng là người mạnh nhất ở bên trong đệ tử Phật Môn trẻ tuổi thế hệ này, ngày xưa xếp thứ ba trên Chân Nhân Bảng của Lục Phiến Môn, bất quá bây giờ thì vị trí của nàng đã bị vị Thuần Dương Cung kia chiếm lấy.
"Phương Trượng, không biết ngài tìm Lưu Ly là có chuyện gì?"
"Là sự tình về tà ma." Hai mắt của Ngô Không thánh tăng vàng óng, toát ra mấy phần ý tứ buồn bã và thương cảm nói: "Thế cục bây giờ không rõ, Đạo Môn nhập thế, Phật Môn ta tự nhiên cũng không thể không tranh quyền thế, Bái Hỏa Ma Giáo tiến vào Trung Nguyên, bây giờ đang ở bên trong Tây Cương Đạo, ẩn ẩn có huyết sát chi khí ngút trời, là dấu hiệu tà ma xuất hiện, ngươi hãy đi một chuyến a."
"Gây khó dễ cho Bái Hỏa Ma Giáo?"
"Không sai, làm sao có thể để cho Ma Giáo Tây Vực làm hại Trung Nguyên?" Ngô Không thánh tăng gật đầu một cái, đây cũng là chuyện mà lịch đại Phật Môn kiên trì làm.
Phóng nhãn ra toàn bộ giang hồ, chỉ sợ cũng chỉ có Phật Môn là có thể làm như vậy, thỉnh thoảng phái môn hạ đệ tử ra, diệt trừ yêu ma ở các nơi trong đại thế giới Trung Thổ, giúp đỡ võ lâm chính đạo, cho dù loại hành vi này ở trong mắt của đại đa số người giang hồ, hoàn toàn chính là chó lại bắt chuột, xen vào việc của người khác, nhưng Phật Môn vẫn là làm theo ý mình, kiên trì cho tới hiện tại.
Lưu Ly gật đầu một cái, sau đó quay người rời khỏi bảo điện Đại Hùng không có một chút do dự.
Mà sau khi nàng rời đi, Ngô Không thánh tăng thì ngước đầu nhìn lên nóc bảo điện Đại Hùng, tròng mắt màu vàng óng phảng phất như có thể nhìn xuyên gạch ngói lưu ly, nhìn thấy hướng đi của vận mệnh ở bên trong tinh không vô tận.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận