Phản Diện Siêu Cấp

Chương 310: Kiếm ý vô song

 
 
 
"Ngươi có nói hay không! Ta lại cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi có nói hay không? !"
Ba! Ba! Ba!
Đường vân trận pháp biến thành cây roi màu máu không ngừng quất vào trên người của Tiêu Nguyên Thần, mà Tiêu Nguyên Thần thì vạn phần dữ tợn nhìn chằm chằm vào Minh Vô Nhai, cho dù là một chữ cũng không nói, chỉ nhìn chằm chặp hắn, thấy vậy ở trong lòng của Minh Vô Nhai run rẩy, hai tay tự nhiên là cũng xuất lực càng nặng, hận không thể đánh chết đối phương.
"Chết tiệt! Ngươi thực sự không sợ chết hay sao, Tiêu Nguyên Thần!"
"Ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha ha!" Tiêu Nguyên Thần nhếch miệng, phá lên cười điên cuồng ở dưới cây roi màu máu không ngừng quật: "Minh Vô Nhai a, ngươi nói không sai, đúng! Cái gì là Thiên Địa Tạo Hóa Âm Dương Hồng Lô Quyết kia, chính là ở trong tay của ta! Bất quá rất đáng tiếc, ta đã sớm giấu nó ở một địa phương mà không có ai biết!"
"Ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không tìm được! Không sai, vĩnh viễn cũng sẽ không tìm thấy!" Tiêu Nguyên Thần đương nhiên không biết cái gì là Thiên Địa Tạo Hóa Âm Dương Hồng Lô Quyết, nhưng hắn biết rõ môn thần công này rất trọng yếu đối với Minh Vô Nhai.
Đã như vậy...hắn chính là thừa nhận thì đã có sao? Tối thiểu còn có thể khiến cho trong lòng của Minh Vô Nhai không thoải mái, địch nhân không thoải mái, vậy chính là khoái hạt của hắn!
Chỉ không biết là Tiêu gia hiện tại như thế nào, hi vọng là đại trưởng lão có thể làm ra lựa chọn chính xác, chuyện cho tới bây giờ huy hoàng Tiêu gia đã xa xa không thể với tới, chỉ nhìn xem là có thể giữ được Tiêu gia hay không...
Chỉ cần có thể bảo trụ Tiêu gia, cái mạng này của hắn, không có cũng được!
Vừa thừa nhận thống khổ to lớn, Tiêu Nguyên Thần vừa cắn răng giễu cợt Minh Vô Nhai, nhưng ở trong lòng thì cực kỳ tỉnh táo, tự hỏi con đường của Tiêu gia trong tương lai, mà đúng vào lúc này, có một bóng người lại bỗng nhiên lóe lên ở trong đầu của hắn.
Tiêu Lạc Thủy, con của ta, hẳn là đang ở Thuần Dương Cung a, hiện tại cũng không biết là như thế nào. Bất quá có loại thế lực như Thuần Dương Cung để dựa vào, tin tưởng là tương lai của hắn cũng sẽ bừng sáng, nếu như ta chết rồi, đến lúc đó Tiêu gia đến tìm Trần Khuynh Địch làm nơi nương tựa, Lạc Thủy cuối cùng vẫn là người của Tiêu gia ta, hiện tại Tiêu Thành cũng không có ở đây, chỉ cần Lạc Thủy không nổi điên quay về Tây Vực, vậy thì tương lai của Tiêu gia vẫn rất sáng tỏ!
"Ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha.." Nghĩ tới đây, tiếng cười của Tiêu Nguyên Thần càng trở nên vui vẻ hơn, còn may! May mà ta đã đánh nát cái lồng giam Tiêu Thành kia! Bất kể như thế nào, cũng không cần lo người khác nhìn ta như thế nào, chí ít thì ta cũng đã khiến cho Tiêu gia được giải phóng! Cho dù sau này ta không thể khiến cho Tiêu gia quật khởi, con của ta, cháu của ta, hoặc là bất kỳ người Tiêu gia nào, đều có hi vọng khiến cho Tiêu gia trở nên huy hoàng!
Chỉ cần không còn cái lồng giam kia...Quả thật, sự tình lão tổ Tiêu gia chiến tử ở Tây Vực xác thực đã làm cho Tiêu Nguyên Thần rung động, nhưng mà hắn vẫn tin tưởng là bản thân đã làm đúng. Tất cả cũng là vì Tiêu gia!
"Đáng chết!"
Nhìn Tiêu Nguyên Thần hai mắt trống rỗng, nghiễm nhiên là đã thần du thiên ngoại, ngay cả thân thể thống khổ cũng không có tác dụng, Minh Vô Nhai tức giận đến mức kém chút nữa đã rút Yển Nguyệt Đao ra trực tiếp chặt hắn!
Thực sự là chướng mắt!
"Đáng giận, đáng giận, đáng giận! Tốt! Ngươi muốn chết đúng không? Chờ ta huỷ diệt Tiêu gia, sẽ kéo ngươi và tộc nhân của ngươi ra ngoài huyết tế cùng một chỗ! Cho dù là ai cũng không thể cứu được các ngươi! Có biết không?"
"Ha ha, Tiêu gia chúng ta, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không diệt vong.."
"Hiện tại ta liền giết ngươi!" Minh Vô Nhai tức giận đến mức nổi trận lôi đình, rống giận nói ra:"Tiêu Nguyên Thần, ngươi nghe kỹ cho ta, ta sẽ…"
Ầm ầm!
Minh Vô Nhai còn chưa dứt lời, đột nhiên, một tràng thanh âm làm rung động tế đàn, ngay cả Minh Vô Nhai cũng nghiêng ngả, không thể đứng vững, mà sau đó, chỉ thấy vách vúi tuyết trên đỉnh đầu tế đàn, đột nhiên phảng phất như bị đào ra vậy, bị xé nứt ra toàn bộ, ánh nắng rọi vào bên trong chiếu sáng hơn phân nửa tế đàn.
Mà theo ánh nắng rơi xuống, còn có kiếm khí rộng lớn như thác nước đánh đến!
Minh Vô Nhai: "%$#@$! !!"
Kiếm khí ngập trời buông xuống, trực tiếp đập xuống đỉnh đầu của Minh Vô Nhai.
Cơ hồ là theo bản năng, Minh Vô Nhai trực tiếp bạo phát ra toàn lực của mình, trong chớp mắt liền xuất hiện ở trên cùng tế đàn, trong tay cũng đã xuất hiện chuôi Yển Nguyệt Đao thon dài, trong lúc hít thở, gió tuyết đan xen, một cỗ hàn khí tử vong lạnh như băng lấy Minh Vô Nhai làm trung tâm khuếch tán ra.
Tế đàn Tà Thần mặc dù là kiệt tác của Âm Dương Ma Đế, hơn nữa còn có thể triệu hồi ra Tà Thần thiên ngoại phi thường đáng sợ, nhưng chỗ cường đại cũng chỉ vẻn vẹn thể hiện ở bên trên phương diện triệu hoán Tà Thần mà thôi, còn về độ chắc chắn, tế đàn Tà Thần cũng không có gì khác với những kiến trúc khác, nếu như bị kiếm khí chém trúng mà nói, tất nhiên là sẽ hoàn toàn sụp đổ. Đến lúc đó, dã tâm của Minh Vô Nhai coi như sẽ hoàn toàn đổ sông đổ biển. Hắn làm sao có thể cho phép loại chuyện này phát sinh!
"Trảm!" Yển Nguyệt Đao hoành không, bổ ra một đao, vô tận đao ý gào thét mà ra, giống như gió tuyết đan xen vậy, mang theo hàn ý tử vong khủng bố, cho dù là kiếm khí vô hình, ở dưới một đao này cũng dần dần kết băng, hóa thành từng đạo từng đạo trụ băng sắc bén rơi xuống trước mặt của Minh Vô Nhai, không thể tiến thêm một bước.
Một đao bổ ra, tuyết lớn phủ đầy trời hơn mười dặm!
Đao khí trùng thiên triển lộ ra toàn bộ tu vi của Minh Vô Nhai, một đao kia được Minh Vô Nhai coi là chiêu bài, ngày xưa hắn lĩnh hội võ đạo ở phía trên sơn trang quanh năm bị băng tuyết phủ kín này, vào thời khắc sắp bị đông cứng mà chết liền lĩnh ngộ ra áo nghĩa sinh tử, lúc này mới luyện thành một đao tử vong kinh khủng này, nắm giữ uy lực vô tận.
Bất quá ở bên trong tầng tầng trụ băng, mặc dù kiếm khí đã bị phong ấn, nhưng ở bên trong lại ẩn chứa kiếm ý siêu thoát phàm tục, vũ hóa thành tiên!
Kiếm ý vô song càng ngày càng mạnh, đến cuối cùng đã trực tiếp chấn vỡ trụ băng, kiếm khí đáng sợ hội tụ thành một thể, nặng nề đánh vào bên trên Yển Nguyệt Đao của Minh Vô Nhai, chỉ trong chốc lát, sắc mặt của Minh Vô Nhai liền tái đi, đao khí tử vong đáng sợ kia ầm ầm nổ tung, Yển Nguyệt Đao càng là trực tiếp tuột tay mà ra, cắm vào trên vách đá bên cạnh.
Thổ huyết lui lại, Minh Vô Nhai trực tiếp rơi vào trong tế đàn, lộ ra sắc mặt tái nhợt, bất quá ở dưới sự ứng phó toàn lực của hắn, đạo kiếm khí đáng sợ này cuối cùng đã bị đánh nát, cũng không làm ảnh hưởng đến tế đàn Tà Thần, đây cũng là đại hạnh trong bất hạnh, khiến cho Minh Vô Nhai thở ra một hơi từ trong đáy lòng.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận