Phản Diện Siêu Cấp

Chương 311: Trang bức!

 
 
 
Nhưng nghĩ lại, đạo kiếm khí này đáng sợ như thế, trực tiếp chém bay sơn trang Phong Tuyết, chém bay núi tuyết, vào thời điểm rơi xuống trên đầu của hắn, uy lực chỉ sợ là đã sớm giảm bớt đi chừng năm, sáu thành, kết quả là cho dù vậy, bản thân hắn vẫn phải vận hết toàn lực mới có thể miễn cưỡng ngăn lại, đến tột cùng là vị cường giả nào? !
Cắn răng, Minh Vô Nhai trực tiếp nhảy lên, chạy ra khỏi tế đàn trong lòng đất, đáp xuống mặt đất, mà sơn trang Phong Tuyết trên mặt đất lúc đầu, lúc này chỉ còn lại một mảnh bừa bộn, bất kể là kiến trúc, hay là trận pháp khắc họa trên nền móng, tất cả đều bị một kiếm phá huỷ đến trình độ không còn lại gì.
Mà người xuất kiếm…
"Không biết là vị tiền bối nào giá lâm sơn trang Phong Tuyết của ta, mời hiện thân gặp mặt!"
"Tiền bối? Mời hiện thân gặp mặt!"
Không có người nào đáp lại, ở trong gió tuyết, nếu như không phải là khắp nơi bừa bộn, Minh Vô Nhai thậm chí sẽ hoài nghi là đạo kiếm khí ngập trời đáng sợ vừa rồi có phải là ảo giác của hắn hay không.
"Đến tột cùng là ai? Sau khi chém một kiếm liền rời đi? Ai lại rảnh rỗi như vậy..."
Ngay vào thời điểm Minh Vô Nhai nghi ngờ, ở một bên khác.
"Trang bức () xong liền chạy thực sự là con m nó kích thích!" Trần Khuynh Địch lấy một tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng rời khỏi sơn trang Phong Tuyết, trên mặt còn mang theo vài phần kích động cùng với nghĩ lại mà sợ. Nguyên nhân rất đơn giản, vào thời điểm thôi động tiểu kiếm bạch ngọc, ý thức của Trần Khuynh Địch cùng với kiếm khí là dính liền với nhau, cho nên sau khi chém bay toàn bộ sơn trang Phong Tuyết, chém bay hơn phân nửa núi tuyết, hắn cũng từ kiếm khí thấy được Minh Vô Nhai cùng với tế đàn Tà Thần ở sau lưng hắn, cùng với Tiêu Nguyên Thần ở chính giữa tế đàn. Trong cái chớp nhoáng này, Trần Khuynh Địch liền biết: "Tên Minh Vô Nhai này rõ ràng là nhân vật phản diện a!"
(*) Trang bức là có tiền, có quyền có thực lực nhưng giả nghèo giả khổ, giả ngu dại yếu ớt đến 1 lúc nào đó mới thể hiện ra để áp bức người khác.
Mặc dù không giống như nhân vật phản diện cuối cùng như hắn, nhưng cũng là đá đặt chân trên con đường trưởng thành của nhân vật chính!
Huyết Hà lượn lờ ở quanh toà tế đàn kia, vừa nhìn liền biết đó không phải là vật gì tốt, còn có Tiêu Nguyên Thần ở đó, Trần Khuynh Địch dùng cái mông để nhìn cũng đều có thể nhìn ra được, tên kia tuyệt đối đã bị Minh Vô Nhai ám toán, sinh tử còn chưa biết, mà kế hoạch của Minh Vô Nhai hiển nhiên là có quan hệ với Ma Đạo, là sự tình làm hại võ lâm.
Mà bây giờ, bản thân hắn đã phá vỡ chuyện này, tám, chín phần mười là sẽ bị diệt khẩu.
Vậy thì còn có thể làm cái gì? Trong 36 kế, chuồn là thượng sách! Trước tiên rút lui theo chiến lược, sau đó lại nghĩ biện pháp!
Cho nên sau khi Trần Khuynh Địch nhìn thấy kiếm khí bị cản lại, không nói hai lời liền trực tiếp quay người chạy trốn, mà bởi vì vậy, Minh Vô Nhai lao ra sau đó cũng hoàn toàn không thấy được thân ảnh của hắn, còn tưởng rằng là cường giả tiền bối từ đâu tới, nhàn rỗi nhàm chán bổ một kiếm vào sơn trang Phong Tuyết.
Cùng lúc đó.
"Ầm ầm!" Lại là một trận nổ mạnh kinh thiên động địa, thiên địa nguyên khí hình thành từng đạo từng đạo gợn sóng mà mắt trần có thể thấy khuếch tán ra, đẩy ngã không ít kiến trúc ven đường, cuối cùng mới dần dần tản ra, sau đó lộ ra bảy đạo thân ảnh mới tách ra, một bên là hai vị chiến tướng Hợp Đạo Tôn Giả của Tam Anh Hội, một bên tự nhiên là Tiêu Lâm Thân còn có bốn nữ Dương Xuân.
"Chỉ là mấy tiểu cô nương, thế mà ngươi lại không bắt được? !" Đệ nhất Chiến tướng lộ ra sắc mặt tái xanh, nhìn về phía Đệ nhị Chiến tướng đang lộ ra sắc mặt cực kỳ khó coi, mà Đệ nhị Chiến tướng cũng tức giận lườm hắn một cái, nói:" Ngươi làm được sao? Vậy thì chúng ta trao đổi? Ta sẽ đối phó với lão gia hoả kia, còn ngươi thì đối phó với bốn con yêu quái kia? Ngươi thật sự cho rằng đệ tử Thuần Dương Cung dễ đối phó như vậy?"
"Đó chỉ là bốn võ giả Luyện Khí Hóa Thần!"
"Nói nhảm! Ta đương nhiên là biết rõ! Bọn họ nếu như là võ giả Luyện Thần Phản Hư, ta con m* nó hiện tại đã sớm thua!"
Đệ nhất Chiến tướng cùng với Đệ nhị Chiến tướng liếc nhìn nhau, đều nhìn ra ý tưởng của nhau.
Chuyện này là không làm được!
"Truyền lệnh xuống, rút lui!" Chiến lực cao cấp không có cách nào áp đảo đối phương, như vậy chiến đấu sẽ rơi vào cục diện giằng co, mặc dù Tam Anh Hội ở bên trên thực lực chỉnh thể vẫn có thể đánh bại Tiêu gia cùng với nhóm người Dương Xuân, nhưng nếu thật sự tử chiến mà nói, Tam Anh Hội đến cuối cùng chỉ sợ là mười cũng không còn một, cái giá phải bỏ ra là phi thường thảm trọng.
Mà cái giá như thế này hiển nhiên là Tam Anh Hội sẽ không thể thừa nhận. Đệ nhất Chiến tướng cùng với Đệ nhị Chiến tướng rất là quyết đoán, sau khi phát hiện ra điểm này liền lập tức vung tay lên, trực tiếp suất quân rút lui.
Mà ở một bên khác, Tiêu Lâm Thân cùng với nhóm người Dương Xuân vốn đang ở thế yếu tự nhiên cũng sẽ không đuổi theo. Cứ như vậy, một trận kịch chiến dần dần tan rã. Mà thẳng đến khi đám người Tam Anh Hội biến mất ở trong tầm mắt, Tiêu Lâm Thân mới xem như nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Một hơi này được thở ra, bộ dáng trung niên, Tiêu Lâm Thân sắc mặt đỏ thắm lập tức lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được già đi, kéo theo sắc mặt cũng là trở nên trắng lóa như tuyết trong nháy mắt, khí tức cũng giảm xuống cực hạn, lộ ra vẻ hết sức suy yếu, chỉ kém chút nữa là té lăn trên đất.
"Hả! Sao thế?" Lạc Tương Tư nhướng mày, vội vàng đi tới bên cạnh Tiêu Lâm Thân, mà vị lão nhân này lại gượng cười, nói: "Không sao, bất quá chỉ là di chứng do cưỡng ép tinh huyết để tử chiến mà thôi."
"Đoán chừng là còn có thể sống thêm hai, ba ngày a." Tiêu Lâm Thân sau khi tuyên bố tử kỳ, lại không có điên cuồng giống như trong sự tưởng tượng của đám người, ngược lại còn mang theo vài phần thản nhiên cùng với tùy ý.
Tiêu Lâm Thân, đại trưởng lão Tiêu gia.
Vào thời điểm ở Tiêu Thành, đám người cũng đã biết qua người này, vì để cho thân thể trở nên trẻ tuổi, nhờ vào đó tìm kiếm thời cơ trùng kích Võ Đạo Tông Sư, đã không tiếc tu luyện ma công Bái Hỏa Ma Giáo, giết người lấy máu, có thể nói là hoàn toàn rơi vào Ma Đạo, tối thiểu thì ở trong mắt của đại đa số người, thậm chí là bao gồm bản thân người Tiêu gia, đối với hắn đều là có cái ấn tượng này.
Mà một người như vậy, đương nhiên hẳn là phải phi thường sợ chết mới đúng. Nhưng vào lúc này, Tiêu Lâm Thân sau khi nói ra tử kỳ của bản thân bất quá chỉ còn hai, ba ngày, lại lộ ra bộ dáng không quan tâm đến sinh tử. Đây không thể nghi ngờ là khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
"Sao thế?"
"Không, không có gì."
Đối mặt với nghi hoặc của Tiêu Lâm Thân, đám người Lạc Tương Tư chỉ lắc đầu, không nói gì nữa.
Bất quá Tiêu Lâm Thân dù sao cũng đã sống lâu như vậy, năng lực nhìn mặt mà nói chuyện thì vẫn phải có, nhìn sắc mặt của bốn nữ, làm sao có thể không đoán ra được các nàng đang nghĩ cái gì, hắn liền cười khổ lắc đầu.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận