Phản Diện Siêu Cấp

Chương 337: Lãnh Huyết Thần Bộ

 
 
 
"Hơn nữa còn là loại ỷ thế hiếp người chèn ép không có một chút quy củ nào kia."
"Chuyện chúng ta muốn làm, chính là khiến cho người ta cảm thấy Bái Hỏa Ma Giáo ỷ thế hiếp người, man di Tây Vực không có văn hoá là được rồi."
"Làm thế nào?"
"Chuyện này cần phải có sự phối hợp của đàn chủ Nhật Nguyệt Đàn."
Nhìn thái tử Hoành Xương khắp khuôn mặt đều là ý cười, đàn chủ Nhật Nguyệt Đàn Sùng Minh cứ giữ yên lặng như vậy, giống như là một pho tượng, thẳng đến một hồi lâu sau…
"Được!"
---
Bốn đại Thần Bộ Lục Phiến Môn, phóng nhãn ra toàn bộ giang hồ, danh hào của bốn đại Thần Bộ vẫn là có tiếng tăm lừng lẫy, khiến cho người ta nhìn thấy mà phát khiếp.
Dù sao thì bản thân Lục Phiến Môn mặc dù có thực lực không mạnh, nhưng lại tựa lưng vào hoàng triều Đại Càn, trọng yếu hơn chính là, bản thân của Lục Phiến Môn cũng đã khiến cho người người sợ hãi, bởi vì ở chỗ nào cũng có mạng lưới tình báo của Lục Phiến Môn, còn có chiến lực rất cao cấp, không nói đến những cái khác, bốn đại Thần Bộ Lục Phiến Môn mặc dù không có ở trong Chân Nhân Bảng, nhưng nếu thật sự tính toán, bọn họ tuyệt đối có sức chiến đấu ở trong mười vị trí đầu Chân Nhân Bảng.
Mà trừ bỏ bốn đại Thần Bộ, Tổng bộ đầu Lục Phiến Môn Hoàng Thu Sinh càng là nhân vật nổi tiếng giang hồ, một thân tu vi hết sức thâm hậu, ở cảnh giới Võ Đạo Tông Sư cũng là khó gặp địch thủ, chuyện này đã tạo thành hệ thống võ lực của Lục Phiến Môn, mà ở trong bốn đại Thần Bộ, tự nhiên là cũng có phân chia cao thấp.
Trong đó vị Thần Bộ thứ nhất chính là Lãnh Huyết.
Lãnh Huyết Thần Bộ tên như ý nghĩa, từ sau khi trở thành Thần Bộ Lục Phiến Môn, mỗi một lần đi làm nhiệm vụ, trên cơ bản đều là bẫy rập hẳn phải chết, trải qua vô số trận chiến sinh tử, lúc này mới sáng tạo ra uy danh hiển hách của hắn, bất quá càng khiến cho người ta sợ hãi, là thực lực của hắn lại không cường đại bằng tâm cơ.
Lục Phiến Môn đã từng có một trường hợp, nhiệm vụ là diệt trừ một cái gia tộc đã bị Minh Giáo thẩm thấu, Lãnh Huyết sau khi tiếp nhận cái nhiệm vụ này, chỉ ở trong vòng ba ngày ngắn ngủi, liền thông qua các loại thủ đoạn khích bác ly gián, trêu chọc ngoại địch, lén ám sát, khiến cho cái gia tộc kia chia năm xẻ bảy, cuối cùng dùng một hơi tiêu diệt. Tâm cơ lòng dạ của Lãnh Huyết triển lộ ra ở trong lần nhiệm vụ đó, cơ hồ là phù hợp hoàn mỹ với tố chất cần có của một vị Thần Bộ.
Cũng chính là vì như thế, Lãnh Huyết mới được Tổng bộ đầu Lục Phiến Môn Hoàng Thu Sinh coi trọng, sau đó đi lên từng bước, đạt đến địa vị như bây giờ.
Thậm chí là Hoàng Thu Sinh cũng đã từng có ý nghĩ bồi dưỡng Lãnh Huyết thành người nối nghiệp, mà Lãnh Huyết cũng không chịu thua kém, một thân tu vi đã đạt tới Hợp Đạo Tôn Giả đỉnh phong, mặc dù không có sức chiến đấu quá nghịch thiên, nhưng không thể nghi ngờ, hắn có năng lực trùng kích cảnh giới Võ Đạo Tông Sư mà người giang hồ tha thiết ước mơ.
Mà vào giờ khắc này, vị Lãnh Huyết Thần Bộ này đang ở trong Tây Cương Đạo. Nhiệm vụ lần này của hắn, là do Hoàng Thu Sinh tự mình phân phó, mà mục tiêu của hắn...thì là Trần Khuynh Địch.
"Người hành tẩu trong thiên hạ, thế mà lại để cho một thanh niên khoảng chừng 20 tuổi đảm nhiệm, thật sự là quá qua loa."
Lãnh Huyết vừa nhớ lại tự liệu mà bản thân đã đọc qua, vừa thấp giọng lẩm bẩm nói.
Quả thật, Lãnh Huyết thừa nhận Trần Khuynh Địch có thiên tư vô song ở trên võ đạo, còn trẻ tuổi đã vượt qua bản thân hắn, thậm chí là có thể đánh đồng với Võ Đạo Tông Sư, nhưng giang hồ hiểm ác, cũng không phải là chỉ dựa vào nắm đấm là liền có thể tung hoành thiên hạ, muốn đi đến đỉnh phong, thực lực và thủ đoạn, thiếu một thứ cũng không được.
Mà một người trẻ tuổi chỉ khoảng 20 tuổi, có thể có thủ đoạn gì? Mặc dù cũng có lời đồn nói là người trẻ tuổi Thuần Dương Cung này nắm giữ trí kế vô song, nhưng Lãnh Huyết lại không tin.
"Nơi này là cửa ải gần nhất trên đường từ Ung Châu Đạo đi đến Tây Cương Đạo, dựa theo tính toán thời gian, bọn họ hẳn là chẳng mấy chốc sẽ đến...chỉ không biết là, bọn họ là ngồi xe tới, hay là đi bộ tới?"
"Nhưng bọn họ đều là võ giả, so với xe ngựa, vẫn là đi bộ thì sẽ có tốc độ nhanh hơn, mà căn cứ theo tình báo, vị nữ đệ tử Thuần Dương Cung bị Tần Kiền Hoàng mang đi kia, đối với Trần Khuynh Địch mà nói hẳn là một người vô cùng trọng yếu, cho nên sau khi bọn họ nhận được tin tức hẳn là sẽ không kịp chờ đợi mà chạy đến..."
"Nhưng bọn họ đâu rồi? Lấy thị lực của mình, ở trong vòng trăm dặm chỉ cần xuất hiện bóng người, bản thân hẳn là đều có thể nhìn thấy mới đúng."
Ầm ầm! Đột nhiên, có một tràng tiếng ầm ầm truyền đến từ đằng xa, khiến cho thần sắc của Lãnh Huyết đọng lại, chợt ngẩng đầu.
Đúng vậy, thanh âm cũng không phải là đến từ trên mặt đất, mà là truyền tới từ trên trời, trong cái chớp nhoáng này, trong lòng của Lãnh Huyết liền lóe lên một cái suy đoán, mà sự thật cũng đã chứng minh, suy đoán của hắn là vô cùng chính xác.
Bóng đen bao phủ! Chỉ thấy một tòa chiến hạm hùng vĩ lơ lửng ở trên không trung, mang theo tiếng nổ vang như sấm sét, xuyên phá tầng mây, những nơi đi qua mây mù bị xua tan, tất cả thiên địa nguyên khí đều tránh lui, mang theo uy thế ngập trời bay về phía Tây Cương Đạo, không có một chút che giấu động tĩnh nào.
"Chiến hạm!"
M* nó! Tên gia hỏa này thế mà lái Chiến hạm tới!
Nhìn tòa chiến hạm khổng lồ ở trên đỉnh đầu, gương mặt cứng ngắc xưa nay của Lãnh Huyết cũng không khỏi co rúm, bất quá hắn rốt cuộc vẫn là Thần Bộ Lục Phiến Môn, rất nhanh liền điều chỉnh tốt tâm tình, bộc phát ra khí tức toàn thân, khí tức Hợp Đạo Tôn Giả hóa thành một cây cột xông thẳng lên trời, ngăn cản Chiến hạm.
"Vù!"
Cột khí cuốn lên phong vân, không có ác ý, nhưng lại thể hiện ra thực lực dồi dào của Lãnh Huyết. Sau đó Lãnh Huyết liền dùng vẻ mặt thản nhiên đứng bên trên ở ngọn núi, chờ đợi Trần Khuynh Địch đi ra từ bên trong Chiến hạm, theo hắn thấy, bản thân hắn triển lộ ra khí tức ngăn cản Chiến hạm, nhưng mà lại không cho thấy ác ý, vậy dĩ nhiên là có việc muốn bẩm báo, tin tưởng là Trần Khuynh Địch nhất định sẽ đi xuống hỏi hắn tại sao lại chặn đường Chiến hạm.
Cùng lúc đó, ở phía trên Chiến hạm.
"Đại ca ca! Chiến hạm của chúng ta đã bị người ngăn cản! Dường như là một vị Hợp Đạo Tôn Giả!"
"Nghe xong báo cáo của Dương Xuân, Trần Khuynh Địch liếc mắt nhìn tên gia hỏa phóng ra khí tức của bản thân ở phía dưới Chiến hạm, lúc này hắn mới ăn quả Trí Tuệ, cả người đều ở vào một loại trạng thái cực kì cơ trí.
"Ừm, cách làm này, hẳn là có việc muốn bẩm báo a? Muốn ta đi ra ngoài hỏi thăm?"
Đúng vậy, đổi lại trước kia, Trần Khuynh Địch chỉ sợ là căn bản không nhìn ra loại ý tứ này của đối phương, nói không chừng là còn tưởng rằng có người đang gây sự, trực tiếp hạ lệnh Chiến hạm nổ súng. Nhưng mà bây giờ, Trần Khuynh Địch chỉ liếc nhìn qua một cái, liền phán đoán ra chính xác ý đồ của đối phương.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận