Phản Diện Siêu Cấp

Chương 411: Bất biến ứng vạn biến

 
 
 
"Nếu ta nhớ không lầm, vị cái gì tông chủ này hẳn là đi theo chân Tần Kiền Hoàng a, vì sao lại xuất hiện ở bên trong thi cử nhân, đây không phải là do Tần Kiền Hoàng bày mưu đặt kế đó chứ?"
"Hoặc nói là..." Ở trong cái chớp nhoáng này, hai mắt của Trần Tiêm Tiêm giống như điện, bắt đầu nhanh chóng suy tư!
---
"A a!" Sau khi lăn trên đồng cỏ hai vòng, Dương Xuân bất mãn hét lớn: "Tiểu Yêu!"
Một đạo hư ảnh màu trắng xuất hiện ở bên cạnh Dương Xuân, tức giận nói ra: "Làm sao?"
"Ta bị trúng độc!" Dương Xuân ôm lấy ngực, lộ ra khuôn mặt đáng thương: "Ta nếu không được đại ca ca ôm thì sẽ bị trúng kịch độc!"
"Vậy thì ngươi hãy chờ bị hạ độc chết đi a, nha đầu thối." Tiểu Yêu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mở miệng nói: "Ngươi cũng đã rời đi được mấy tuần, chẳng lẽ không thể nhẫn nại thêm được nữa hay sao, chớ quên lời nói lúc trước của ta, đây chính là cơ duyên vô thượng có thể giúp ngươi đặt vững đạo cơ!‘’
"Kết quả là ngươi không muốn tranh thủ cơ duyên, còn nhớ tới vị sư huynh kia!"
"Lão nương đã sắp bị ngươi cho làm tức chết!"
Thanh âm của Tiểu Yêu trở nên nghẹn ngào, ngay cả hư ảnh màu trắng hiển hiện ở bên ngoài cũng run rẩy, có dấu hiệu tiêu tán.
Ông trời ơi! Vì nha đầu thối Dương Xuân này, nàng không biết đã phí bao nhiêu tâm lực, lần này để cho Dương Xuân trở lại quê quán Lạc Viêm Thành tại Viêm Hán Quốc, cũng là vì một cái cơ duyên khoáng thế! Lúc trước tu vi của nàng thế nhưng cũng hết sức cao cường, cuối cùng chết ở loại địa phương nhỏ như Lạc Viêm Thành, còn không phải là vì cái cơ duyên kia hay sao? Kết quả là nha đầu thối Dương Xuân này lại còn bày ra bộ dáng chẳng thèm ngó tới!
Tức chết lão nương rồi!
Ý niệm tới đây, tiểu Yêu liền quyết định phổ cập khoa học cho Dương Xuân một lần: "Ta nói cho ngươi a, có biết ở trong này đến tột cùng có cơ duyên gì hay không? Ta cho ngươi biết, vị trí của Lạc Viêm Thành rất đặc thù, là cửa vào của một tòa bí cảnh to lớn! Nghe nói là dính đến Bất Tử Dược ở trong truyền thuyết!"
Dương Xuân: "? ??"
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Xuân lộ ra vẻ khiếp sợ, tiểu Yêu phảng phất như là đã tìm về được mặt mũi, nói: "Hiện tại ngươi đã biết sự đáng sợ của cơ duyên này hay chưa, đây chính là Bất Tử Dược! Hơn nữa coi như không có Bất Tử Dược, thì cũng có đủ loại dược thảo thần kỳ luyện chế ra Bất Tử Dược năm đó, còn có Tiên Hỏa mà Thiên Sư Từ Phúc luyện đan năm đó, đó đều là những thứ không tầm thường."
"Tiên Hỏa luyện đan?"
"Đương nhiên, Tiên Hỏa có thể luyện chế Bất Tử Dược, có thể là đồ vật thông thường hay sao? Nếu như ngươi có thể lấy được loại Tiên Hỏa kia, tăng thêm bí pháp của Cửu Mệnh Miêu nhất tộc chúng ta, đủ để rèn luyện đạo cơ của ngươi đến trình độ hoàn mỹ không có một chút tì vết, sau đó ngưng tụ ra Kim Đan, thực lực của ngươi tuyệt đối có thể sánh ngang với sư huynh của ngươi ở cảnh giới Hợp Đạo Tôn Giả!"
"Ấy?" Dương Xuân kinh ngạc: "Không có cách nào vượt qua đại ca ca hay sao?"
"Nghĩ hay quá nhỉ!" Tiểu Yêu tàn bạo nói: "Sư huynh của ngươi cũng là kẻ biến thái, ở cảnh giới Hợp Đạo Tôn Giả liền tự sáng tạo ra công pháp, đạo cơ mặc dù không phải là hoàn mỹ không tì vết, nhưng lại thích hợp nhất với bản thân, sau khi đột phá thành Võ Đạo Tông Sư càng là mạnh hơn rất nhiều, người mạnh hơn hắn ở trong đồng cảnh giới tuyệt đối là có thể đếm được ở trên đầu ngón tay."
Dương Xuân phủi tay nói: "Đại ca ca lợi hại đến như vậy sao!"
"Bớt nói nhảm!"
"Nhanh lên! Chúng ta hãy nhanh đi đến Lạc Viêm Thành, có thể lên như diều gặp gió hay không thì đều dựa vào ngươi! Về sau ta luyện lại yêu thân cũng cần sự trợ giúp của Tiên Hỏa."
"Được! Cứ giao cho ta a!" Dương Xuân vui vẻ chạy về phía phương hướng Lạc Viêm Thành.
Kết luận lại mà nói.
Trần Khuynh Địch đã ở lại trong khách sạn ròng rã một tuần lễ.
Ông trời ơi! Thật sự không phải là hắn không cố gắng, mà là mặc kệ hắn làm như thế nào cũng không tìm được đường ra, mà thiên lao thì hắn lại không vào được, ngoại trừ Nhị Hoàng Tử, rất nhiều triều thần ở Thành Thượng Kinh căn bản là không để ý tới hắn, dù sao thì lập trường của song phương cũng khác biệt, nào sẽ để ý tới Trần Khuynh Địch.
Về phần Lục Phiến Môn, vậy thì càng đừng nhắc tới, hoàn toàn không có ý tứ giúp đỡ. Đây cũng là lần đầu tiên Trần Khuynh Địch gặp phải loại tình huống này. Đường đường là Đạo Tử chân truyền của Thuần Dương Cung, người hành tẩu trong thiên hạ, Thần Bộ Thuần Dương của Lục Phiến Môn, thế mà ngay cả một chút tin tức cũng không dò xét được! Chớ đừng nói chi là cứu Trần gia ra từ trong thiên lao.
Ầm!
Đập bàn tay lên trên bàn, Trần Khuynh Địch lộ ra thần sắc lạnh lùng, liên tục hít sâu mấy hơi mới xem như là bình tĩnh trở lại.
"Ở nơi này không được động thủ a, đáng giận."
Thân làm Đế Đô Đại Càn, Thành Thượng Kinh căn bản là không cho phép sử dụng vũ lực, chỉ là một cái quy củ như vậy liền hạn chế hơn phân nửa năng lực của Trần Khuynh Địch, mà không bột đố gột nên hồ, ở dưới tình huống Nhị Hoàng Tử không ra tay, Lục Phiến Môn không giúp đỡ, thiên lao lại không vào được, căn bản là không có chỗ ra tay.
Gặp quỷ!
Cũng may đây là Thành Thượng Kinh, nếu đổi thành Thanh Châu Đạo, lấy tính cách của Trần Đại chân truyền thì đã sớm đánh cho đám gia hỏa này nở hoa đầy mặt.
"Hít hà!" Hít vào một hơi thật sâu, đè lửa giận trong lòng xuống, Trần Khuynh Địch triệt để bình tĩnh trở lại. Không sai, hiện tại chuyện phải làm không phải nổi điên, mà là tỉnh táo suy nghĩ, phân tích tình huống, tìm ra biện pháp phá cục.
Đúng! Phải tìm ra biện pháp để phá cục!
Sau đó Trần Khuynh Địch liền nhìn về phía Lạc Tương Tư ở bên cạnh.
"Tương Tư, muội cảm thấy thế nào?"
Biện pháp của ta chính là để cho Tương Tư sư muội nghĩ ra biện pháp!
Toàn thân của Lạc Tương Tư chấn động, sau khi trầm tư một lát thì thản nhiên nói ra: "Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể chờ đợi, lấy bất biến ứng vạn biến."
"Trước mắt, Thái Tử nếu như không phải là vô duyên vô cớ niêm phong Trần gia, vậy thì nói rõ là có nhu cầu gì đó, mà sư huynh xem như là người duy nhất còn sót lại của Trần gia còn ở bên ngoài, hiện tại lại đang ở trong Kinh Thành, Thái Tử sẽ không thể không biết chuyện này, cho nên chúng ta chỉ cần đợi ở trong Kinh Thành, Thái Tử sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới cửa."
"Tìm tới cửa?"
Trần Khuynh Địch còn chưa nói hết lời, ở cửa ra vào liền truyền đến một tiếng hô bén nhọn.
"Ầm."
Cửa phòng mở ra, hàn khí lan tràn ra, đông cứng ngưỡng cửa cùng với mặt đất trái phải thành màu lam, mà đi theo cỗ hàn khí kia vào cửa phòng thì là một vị thái giám trung niên.
Nhìn thấy vị thái giám này, Trần Khuynh Địch liền biết thân phận của hắn.
"Vị cô nương này đúng là rất thông minh, ta là Lưu Cẩn, gặp qua hai vị."
"Ngươi là người của Thái Tử?"
"Đại tổng quản thiếp thân của Thái Tử, chính là ta."
Trần Khuynh Địch phun ra một ngụm trọc khí, cuối cùng cũng đã có biện pháp, nhưng theo việc thở phào nhẹ nhõm, còn có một cỗ biệt khuất khó tả cũng xông lên đầu, Loại cảm giác bị hạn chế khắp nơi này thật sự là khiến cho người ta khó chịu.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận