Phản Diện Siêu Cấp

Chương 421: Nói mớ

 
 
 
Mà cùng lúc đó.
"Văn Nhược xin chào Thái Tử điện hạ!"
Ở trong Đông Cung, Văn Nhược vừa mới trở về từ Tây Cương Đạo rất nhanh liền được Thái Tử triệu kiến.
"Sao rồi? !" Thái Tử khá là kích động nhìn Văn Nhược, gằn từng chữ hỏi ra, bất quá sau khi nhìn thấy Văn Nhược trở về cô đơn một mình, ánh mắt của hắn lại trở nên ảm đạm.
Mà quả nhiên, chỉ thấy Văn Nhược khá là áy náy chắp tay, mở miệng nói: "Thuộc hạ đã cô phụ uỷ thác của điện hạ, không thể thuyết phục được Bái Hỏa Ma Giáo cùng với Thánh Nữ điện hạ..."
"Haizzz." Thái Tử thở dài, tựa lưng vào ghế ngồi, nói: "Là vậy sao?"
Vốn chỉ là thử thời vận, bất quá sự thực vẫn khiến cho hắn khá là tiếc nuối.
Mà Văn Nhược thì tràn đầy căm phẫn nói: "Vị Doanh Phượng Tiên kia thật sự là quá cuồng vọng, còn nói là sự tình mà bản thân cô ta thích làm nhất, chính là nói không đối với những kẻ tự cho là đúng!"
Thái Tử: "..."
Lời này làm sao nghe vào lại quen tai đến như vậy.
"Được rồi."
"Nếu Bái Hỏa Ma Giáo không ủng hộ, vậy thì cũng không cần bọn hắn ủng hộ."
Thái Tử ngẩng đầu lên, nhắm hai mắt lại, lộ ra mấy phần ngông cuồng, nói: "Dù vậy, kế hoạch của bản cung cũng sẽ không thay đổi."
Bây giờ hồi tưởng lại, lần tạo phản vào một trăm năm trước kia đối với Thái Tử mà nói chính là vô cùng nhục nhã, thất bại còn chưa tính, mấu chốt là sau đó thế mà còn bị phạt ba tháng tiền xài vặt, bởi vì chuyện này, Thái Tử ở trong 100 năm ròng rã cũng đều không thể ngẩng đầu được ở trước mặt triều thần! Mặt mũi đều bị mất sạch!
Cho nên kế hoạch lần này của Thái Tử đã được hoàn thiện và chuẩn bị rất kỹ. Trọng yếu hơn chính là. Thân làm Thái Tử, hắn biết rõ một chút bí ẩn mà ngoại nhân không biết, đó chính là lời đồn gần đây "long thể của Thánh Thượng Đại Càn không được tốt" cũng không phải là từ không sinh có!
Không sai! Cho nên Võ Chiêu Không ta lại muốn tạo phản rồi!
Sáng sớm, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng ngủ, phản chiếu một mớ hỗn loạn, phảng phất như là đã trải qua một trận đại chiến vậy, mà ở trên giường lớn trong phòng ngủ, có một cô gái xốc chăn lên, hai tay hai chân giang rộng ra, trong lúc ngủ phảng phất như mơ tới chuyện tốt gì vậy, thỉnh thoảng giãy dụa thân thể mềm mại, còn phát ra tiếng rên như có như không.
"Sư huynh, như vậy là không được!" Bỗng nhiên mở hai mắt ra, Lạc Tương Tư bỗng nhiên nhảy dựng lên từ trên giường.
"Ồ, là nằm mơ a."
Nhớ đến cảnh tượng sau khi kế hoạch thành công ở trong mộng, khuôn mặt nhỏ của Lạc Tương Tư đỏ lên một chút, bất quá liền lấy lại tinh thần, nhìn về phía một chỗ khác trong gian phòng, mà ở bên đó, có một thanh niên người mặc áo ngủ, hai tay hai chân cũng đang giang ra, vừa ngáy khò khò vừa lộ ra biểu lộ đang nằm mơ.
Lạc Tương Tư: "! !! !"
Nhìn cái bộ dáng này của Trần Khuynh Địch, Lạc Tương Tư chỉ cảm thấy trái tim phảng phất như trúng một tiễn, cả người đều trở nên kích động.
"Sư huynh ở trong giấc ngủ!"
Phải biết rằng cái cảnh tượng này cũng không phải là dễ dàng nhìn thấy như vậy, dù sao thì sư huynh cũng là võ giả có tu vi cao thâm, sẽ thường xuyên đả tọa tu luyện để thay thế giấc ngủ, nếu không phải là đêm qua có tình huống đặc thù, chỉ sợ là hôm nay nàng cũng sẽ không nhìn thấy một màn trước mắt này.
Sư huynh vừa ngáy ngủ, vừa nằm mơ, tướng ngủ lại khó coi...thật là đáng yêu!
Lạc Tương Tư khá là chột dạ nhìn trái nhìn phải một chút, sau đó cắn răng giậm chân một cái, bò xuống từ trên giường, lặng lẽ bò tới mặt đất, sau đó nhích từng chút một về phía phương hướng Trần Khuynh Địch.
"Không biết là sư huynh có nói mớ hay không?"
Mang theo vài phần tâm tư nghịch ngợm, Lạc Tương Tư tiến tới bên cạnh Trần Khuynh Địch, nhẹ nhàng nằm ở phía đối diện hắn, cứ lẳng lặng nhìn hắn như vậy, cảm thụ sự hô hấp của hắn.
Sau đó nàng liền nghe được Trần Khuynh Địch nói mớ: "Ha ha ha...Rốt cục, ta rốt cục đã thành công sống qua 5 năm, quá tốt rồi…"
"Ta nhất định phải trở nên mạnh hơn!"
"Gặp quỷ, món ăn này cũng quá khó ăn a."
Vào lúc ban đầu Lạc Tương Tư còn nghe rất say sưa ngon lành, bất quá vào thời điểm khi Trần Khuynh Địch nói xong một câu cuối cùng, thần sắc của Lạc Tương Tư liền biến đổi.
Hả? Sư huynh đây là đang nói về chuyện ngày hôm qua hay sao? Rất khó ăn...sư huynh không phải là kẻ không có vị giác hay sao? ??
Hơn nữa thật sự khó ăn đến mức như vậy sao?
Lạc Tương Tư chu miệng nhỏ phồng hai má lên, lộ ra gương mặt bất mãn.
"Không, bất quá dù sao cũng là do sư muội làm, ừm...phải nhẫn nại...cho nên ăn cũng được..."
Lạc Tương Tư: "! !! !"
Sau khi trầm mặc một lát, biểu lộ của Lạc Tương Tư rốt cục cũng nới lỏng, đôi mắt trở nên mê ly, phảng phất như có một tầng hơi nước thật mỏng, mặt chợt đỏ lên, đột nhiên đưa tay ôm lấy cổ của Trần Khuynh Địch, đặt đôi môi hồng tới...bên cạnh tai của Trần Khuynh Địch.
"Nghe này."
Bởi vì vừa mới tỉnh ngủ mà giọng nói có vẻ hơi khàn, Lạc Tương Tư cứ như vậy thấp giọng thì thào ở bên tai của Trần Khuynh Địch: "Ngươi vĩnh viễn sẽ ưa thích Lạc Tương Tư, ngươi vĩnh viễn sẽ ưa thích Lạc Tương Tư, ngươi vĩnh viễn sẽ ưa thích Lạc Tương Tư, ngươi vĩnh viễn sẽ ưa thích Lạc Tương Tư, ngươi vĩnh viễn sẽ ưa thích Lạc Tương Tư..."
Ông nội đã từng nói! Lúc sáng sớm là thời điểm thích hợp nhất để thôi miên...không đúng, là thời điểm thích hợp nhất để bồi dưỡng tình cảm!
Dường như là nghe được giọng nói của Lạc Tương Tư, Trần Khuynh Địch đột nhiên nhướng mày, tiếp đó cả người chính là hơi động đậy một chút.
Phảng phất như là một con thỏ bị hù doạ, Lạc Tương Tư liền kéo dài khoảng cách với Trần Khuynh Địch trong nháy mắt, sau đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chui vào trong chăn trên giường, cả khuôn mặt đỏ đến mức giống như bốc cháy trong nháy mắt, trên đỉnh đầu thậm chí còn xuất hiện từng tia từng tia hơi nước.
"Chà, ta đã vô địch thiên hạ rồi..." Vừa nói xong câu này, Trần Khuynh Địch liền thoải mái trở mình.
Lạc Tương Tư: "..."
"Haizzz!" Thở ra một hơi dài, lúc này Lạc Tương Tư mới thả lỏng, chỉ cảm thấy còn mệt mỏi hơn so với chiến đấu với địch nhân.
"Tích tích tích tích tích!"
"Ách!" Toàn thân cơ thể run rẩy, thân thể mềm mại của Lạc Tương Tư vừa mới trầm tĩnh lại bỗng nhiên trở nên căng thẳng, kém chút nữa đã trực tiếp nhảy lên từ trên giường, đụng đầu vào trần nhà.
Lấy ra tấm lệnh bài truyền tin từ trong ngực, sau khi nhìn Trần Khuynh Địch một cái, nàng liền lặng lẽ rời khỏi phòng, sau khi đi ra hành lang mới kích hoạt lệnh bài lên.
Chỉ chốc lát sau, một giọng nói có vẻ hơi lo lắng truyền ra: "Tương Tư tỷ!"
"Tiêm Tiêm? ??" Xuất phát từ duyên cớ có tật giật mình, trong cái chớp nhoáng này Lạc Tương Tư thậm chí còn có một loại ảo giác "bị bắt quả tang", bất quá nàng rất nhanh liền phản ứng lại, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Ta cũng không biết, lần này gặp phải một tên sắc ma biến thái, còn có khuynh hướng bệnh thần kinh." Trong giọng nói của Trần Tiêm Tiêm lộ ra vẻ khá là buồn rầu, bất quá cũng không có lộ ra ngữ khí cùng đường, hiển nhiên là vẫn còn dư lực, cũng không có nguy cấp giống như là Lạc Tương Tư lo lắng.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận