Phản Diện Siêu Cấp

Chương 433: Ám chỉ

 
 
 
"Không, không cần." Thánh Thượng Đại Càn sau khi do dự một chút, liền lắc đầu nói: "Hoàng Thu Sinh là người đều có năng lực và thiên phú, nhưng tiếc là cho đến nay vẫn còn chưa thoát khỏi những tập tục trong giang hồ ngày xưa, thế cục mà hắn đang sống ở bên trong vẫn là quá nhỏ, phiền phức lần này, đối với hắn mà nói cũng coi như là một cái cảnh cáo không lớn không nhỏ."
Hoàng Thu Sinh mặc dù bây giờ là Tổng bộ đầu Lục Phiến Môn, nhưng ngày xưa bất quá cũng chỉ là một tán tu giang hồ, làm người hay là làm việc cũng đều quá cẩn thận, mọi thứ chỉ được thực hiện sau khi được mưu tính cẩn thận, loại cẩn thận này cũng không phải là không tốt, nhưng Hoàng Thu Sinh rõ ràng là đã có một chút đi lệch, thân là võ giả không chú trọng vào thực lực của bản thân, thay vào đó lại một mực đùa bỡn quyền mưu.
Như mọi người đều biết, trong cái thế giới võ đạo bao la này, nắm đấm mới là lớn nhất.
"Điểm này, Trần Khuynh Địch đã làm rất khá."
Phùng Nguyên Nhất hơi hơi cúi đầu nói: "Chỉ hy vọng là Hoàng đại nhân có thể minh bạch sự khổ tâm của Thánh Thượng."
"Ha ha ha." Thánh Thượng Đại Càn cười cười không rõ ý vị, cũng không nói gì nữa.
Mà sự trầm mặt của Thánh Thượng Đại Càn, đối với các đại thế lực trong Kinh Thành cũng là một loại ám chỉ, cho nên mặc dù trận chiến giữa Trần Khuynh Địch cùng với Hoàng Thu Sinh càng ngày trở nên càng kịch liệt, nhưng trái lại cũng không có ai nhúng tay vào.
Ầm ầm!
Trần Khuynh Địch gầm lên một tiếng, điểm ra một chỉ, đầu ngón tay lộ ra một cỗ kiếm ý siêu phàm thoát tục, một đạo ánh kiếm màu trắng sữa phá toái hư không, gào thét lao về phía mi tâm của Hoàng Thu Sinh, cuối cùng ở trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc bị Hoàng Thu Sinh nắm ở trong tay, bị năm ngón tay của hắn xóa bỏ.
"Lại đến!"
Trần Khuynh Địch dạng hai chân ra, bày ra một thủ thế, vẻn vẹn chỉ là một động tác, thân ảnh của Trần Khuynh Địch ở trong mắt của Hoàng Thu Sinh lại bỗng nhiên tăng vọt lên hơn ngàn vạn trượng, một động tác tuỳ ý của tứ chi, lực đạo đều phảng phất như có thể phóng ra tám phương, tựa như là trời sập, phảng phất như là đất sụt.
Đây là thủ thế Bát Cực Quyền! Bộ Bát Cực Quyền đã được hệ thống cải tạo qua này là võ công Trần Khuynh Địch lấy được ở Nam Cương Đạo, bất quá chỉ được sử dụng trong một đoạn thời gian, sau đó liền bị đào thải sau khi tu vi của Trần Khuynh Địch tiến bộ, bây giờ ở dưới áp lực của Hoàng Thu Sinh, môn võ công này được hắn phát huy ra lần thứ hai, nhưng nó đã hoàn toàn khác so với lúc trước.
Phải biết rằng, bản thân của Bát Cực Quyền chính là một loại võ công vận dụng thân thể con người. Mà thân thể của Trần Khuynh Địch lúc này chính là một khỏa Võ Đạo Kim Đan! Sau khi cả hai hợp nhất với nhau, uy lực có thể bộc phát ra là vượt xa khỏi trình độ vốn có của Bát Cực Quyền. Cỗ khí thế hủy thiên diệt địa này thủ thế của Trần Khuynh Địch phát tán ra, thậm chí còn tạo thành áp bách đối với nguyên thần của Hoàng Thu Sinh, khiến cho sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch, bất quá Hoàng Thu Sinh đến cùng vẫn là võ giả chém giết một đường tấn thăng đến Võ Đạo Tông Sư, ở trong một cái nháy mắt liền phản ứng lại.
"Cái tên điên này!" Hoàng Thu Sinh lộ ra thần sắc khó coi, thấp giọng quát một tiếng.
Hắn không hiểu được.
Vì sao Trần Khuynh Địch lại muốn tử chiến với hắn? Coi như là muốn quét dọn phiền phức cho Thái Tử, chẳng lẽ là không thể ngồi xuống nói chuyện một phen hay sao, dùng lợi ích để trao đổi, như vậy sẽ không tốt hơn hay sao? Tất cả mọi người đều là người văn minh, động một chút lại dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, thì nhất định chính là người giang hồ.
Nhưng hết lần này tới lần khác Hoàng Thu Sinh lại không thể không chiến đấu!
Loại biệt khuất tú tài gặp quân binh này làm cho Hoàng Thu Sinh quả thực là cảm thấy khó chịu đến cực điểm, mà đối mặt với từng quyền đáng sợ của Trần Khuynh Địch, hắn cũng chỉ có thể đánh ra từng quyền để ngăn cản.
Nhưng mà, việc giống như sử dụng Thiên Địa Đại Cầm Nã thu nạp một phương thiên địa nguyên khí cho bản thân dùng, làm sao có thể là một việc dễ dàng? Nếu như Hoàng Thu Sinh có thể tùy ý làm được như vậy mà nói, hắn đã sớm là võ giả Hỏa Luyện Kim Đan!
Cho nên theo từng quyền mà Trần Khuynh Địch đánh ra, Hoàng Thu Sinh chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đau đớn từng cơn, xương cốt hai cánh tay đều đang phát ra âm thanh không chịu nổi gánh nặng, khí thế cả người thì bị Trần Khuynh Địch áp chế hoàn toàn, nhưng hết lần này tới lần khác Trần Khuynh Địch vẫn hết sức điên cuồng như cũ, hoàn toàn không có ý tứ thu tay.
Trời ạ! Ngươi đã chiếm thượng phong! Không sai biệt lắm là đã có thể dừng lại nói điều kiện với ta rồi a? !
Nhìn cặp mắt đỏ ngầu tràn đầy bi phẫn của Hoàng Thu Sinh, Trần Khuynh Địch cũng là có một chút dừng lại, chợt lĩnh ngộ ra được.
Thì ra là thế! Quả nhiên là giống như hệ thống nói, Hoàng đại nhân cũng muốn tìm kiếm sự đột phá từ trong trận chiến với ta a! Nói như vậy thì ta càng không thể nương tay! Nếu như ta đã yêu cầu Hoàng đại nhân ôm giác ngộ đánh chết ta, vậy thì ta cũng phải ôm giác ngộ đánh chết Hoàng đại nhân a!
Đây là tính tương tích ở giữa võ giả cùng với võ giả a!
"Hoàng đại nhân!"
"Cái gì?" Hoàng Thu Sinh bỗng nhiên ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Trần Khuynh Địch.
Chẳng lẽ cái tên điên này rốt cục đã tỉnh ngộ lại, dự định ngồi xuống bàn điều kiện cùng với mình?
Vừa nghĩ tới đó, Hoàng Thu Sinh liền lập tức trở nên kích động.
Tốt a, mặc dù trận giao phong trước đó khiến cho ta rơi vào thế yếu, thế nhưng đàm phán lại chính là một loại nghệ thuật ngôn ngữ, trao đổi ích lợi, uy bức lợi dụ, lấy thân phận Tổng bộ đầu Lục Phiến Môn của ta, còn có đại thế của triều đình, ta hẳn là có thể vãn hồi thế yếu, hung hăng giáng cho Trần Khuynh Địch một đòn.
"Được, đã như vậy, chúng ta sẽ đồng thời..."
"Hãy chuẩn bị kỹ càng a, Hoàng đại nhân!"
Hoàng Thu Sinh: "? ??"
Hai mắt của Trần Khuynh Địch trừng lớn, khí tức toàn thân được kéo thêm một bước, đạt đến mức cực hạn.
"Tiếp theo ta sẽ thiêu đốt huyết khí, bộc phát ra quyền ý, xuất ra lá bài tẩy, không tiếc tất cả cũng phải đánh bại ngài! Cho nên Hoàng đại nhân ngài cũng không cần phải khách khí! Hãy xuất thủ toàn lực đối với ta a! Mặc dù ngài khẳng định sẽ không thể đánh chết được ta, nhưng ta nhất định sẽ ôm giác ngộ đánh chết ngài, để cho ngài cảm nhận được đại khủng bố giữa sinh tử, xúc tiến cho chúng ta cùng nhau đột phá!"
"Cái gì? !"
"Không cần nói nữa đâu Hoàng đại nhân, ta hiểu ngài! Chúng ta hãy quyết một trận tử chiến đi a!" Trần Khuynh Địch lao thẳng về phía Hoàng Thu Sinh.
Hoàng Thu Sinh: "…"
Ngươi không được qua đây a! !! !
Tâm tình của Trần Khuynh Địch bây giờ rất là kích động. Bởi vì theo số lần giao phong với Hoàng Thu Sinh gia tăng, hắn cảm nhận được rõ ràng biến hóa của bản thân.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận