Phản Diện Siêu Cấp

Chương 443: Chiếu cố

 
 
 
Nhưng kết quả lại là cái gì cũng đều không nghiên cứu ra được.
Vị Trần Khuynh Địch chân chính vào trước khi xuyên việt chính là vô cùng chú ý đến khối bảo ngọc này, thường xuyên lấy ra để thưởng thức, dùng tinh thần lực thăm dò, chính là vì tìm ra bí mật của khối bảo ngọc này, nhưng Trần Khuynh Địch sau khi xuyên việt, đã hoàn toàn quên mất khối bảo ngọc này, bây giờ cẩn thận nhớ lại một chút mà nói...
A! Ta nhớ ra rồi!
Vào thời điểm vừa mới xuyên việt tới, ở trong tay của ta chính là cầm một khối bảo ngọc, dù sao thì cũng không có tác dụng gì, ta vẫn luôn đặt nó ở trong Túi Trữ Vật chưa bao giờ dùng qua, sau đó vào thời điểm Thành Thanh Đế đối kháng với Nam Cương, vì đề cao thực lực của bản thân, vào một đêm trăng thanh gió mát, khối bảo ngọc kia...đã bị ta dùng để nạp tiền.
Trần Khuynh Địch: "? ??"
Không, không, không, nhất định là trí nhớ của ta sai lầm, ta làm sao có thể cầm đồ vật trọng yếu như vậy để nạp tiền đây, không tồn tại, tốt, hiện tại ta sẽ vắt hết óc, tỉ mỉ nhớ lại một lần, khối bảo ngọc kia rốt cuộc đã bị ta ném đến nơi nào? Nói không chừng là đang ở ngay trong Túi Trữ Vật của ta.
Không có!
Bất kể nhớ như thế nào cũng đều là đã bị dùng để nạp tiền!
Hơn nữa càng nhớ lại, nụ cười bỉ ổi vào thời điểm nạp tiền lúc đó lại càng rõ ràng!
Xong đời rồi! Tuyệt đối không thể để cho Trần Tiêm Tiêm biết chuyện này được!
"Thạch trưởng lão, ngài không sao chứ?"
"Tiểu thư." Thạch trưởng lão lộ ra vẻ mặt cảm động nhìn Trần Tiêm Tiêm đã có tu vi vượt qua bản thân, lúc trước hắn xuất phát từ lương tri, một mực bảo hộ Trần Tiêm Tiêm ở trong thời điểm còn rất nhỏ yếu, không ngờ được vào sau một lần Đại công tử hồi phủ, Trần Tiêm Tiêm thông qua kỳ thi đồng sinh, sau đó liền phảng phất như là cá chép vượt long môn vậy, lập tức liền hóa thành rồng bay lên trời.
Hiện tại Trần Tiêm Tiêm đã sớm vượt qua hắn, thậm chí là còn đạt tới trình độ khó có thể vượt qua.
Quan trọng nhất là!
"Không ngờ được a, không ngờ được, Tiêm Tiêm ngươi thế mà lại ở cùng một chỗ với Đại công tử!"
Trần Tiêm Tiêm: "? ??
Xì! Một đoàn hơi nước mà mắt thường có thể thấy được toát ra từ trên đỉnh đầu của Trần Tiêm Tiêm, khuôn mặt mềm mại càng là lấy một tốc độ cực nhanh trở nên đỏ bừng, lắp bắp: "Thạch, Thạch trưởng lão không nên nói lung tung! Ca ca, ca ca thế nhưng là biểu ca của ta!"
"Cái gì mà biểu ca chứ, ở giữa đều đã cách ba, bốn đời, Trần gia chúng ta cũng không phải là không có tiền lệ..."
Trần Tiêm Tiêm: "…"
"Ách, nói tóm lại là không giống như trưởng lão suy nghĩ!"
"Ồ? Không phải là như vậy sao?" Thần sắc của Thạch trưởng lão đọng lại, hắn nhìn thấy Trần Khuynh Địch và Trần Tiêm Tiêm dắt tay nhau tiến vào đây, còn tưởng rằng hai người này đã ở cùng một chỗ, nguyên lai là không phải sao?
"Vậy Đại công tử vì sao lại để cho ngươi đi vào cùng?"
"Đó là do ca ca chiếu cố ta!"
’’Ồ? Chiếu cố?" Thạch trưởng lão thuần thục sờ lên chòm râu của mình, trên mặt lộ ra một nụ cười già mà không đúng đắn: "Không sai, dùng cái từ chiếu cố này là rất đúng, Tiêm Tiêm ngươi phải cố gắng a! Yên tâm đi, lão già ta cam đoan, huyết mạch giữa ngươi và Đại công tử là cách nhau ba, bốn đời, cũng không tính là kết hôn họ hàng gần..."
"Đủ rồi!" Trần Tiêm Tiêm đánh ra một quyền ở dưới sự kích động.
"Ối!" Hai mắt của Thạch trưởng lão lồi ra, dùng vẻ mặt kinh dị mà nhìn quyền ấn to bằng cái chén ở trên vách tường, nuốt một ngụm nước miếng, nói: " Tốt tốt tốt, không nói thì không nói, thật là, con nhóc này..."
Trần Tiêm Tiêm cũng phát hiện ra bản thân vừa rồi có một chút thất thố, tranh thủ thời gian chỉnh sửa kiểu tóc một chút, sau đó mỉm cười với Trần Khuynh Địch đứng ở một chỗ khác đang lộ ra vẻ mặt không rõ ràng cho lắm, hoảng sợ nhìn nàng, lại phất phất tay ra hiệu không có vấn đề, cuối cùng mới quay đầu nhìn Thạch trưởng lão, nói: "Thạch trưởng lão, ta có một chuyện muốn thỉnh giáo."
"Nói đi, là chuyện gì?"
"Ngài có biết là lần này tại sao Thái Tử lại nhằm vào Trần gia hay không? Thực sự là vì một khối bảo ngọc gì đó?"
"Ách." Thần sắc của Thạch trưởng lão đọng lại, sự tình có quan hệ đến bảo ngọc, bởi vì hắn cũng là người tham dự lúc trước, cho nên ít nhiều cũng biết một chút.
Thế là hắn nhìn về phía phương hướng Trần Khuynh Địch.
Rốt cuộc là có nên nói chuyện này cho Trần Tiêm Tiêm hay không đây? Thạch trưởng lão rơi vào trong suy tư.
Chuyện có quan hệ đến việc Trần Khuynh Địch cầm đi cơ duyên của Trần Tiêm Tiêm, thái độ của Thạch trưởng lão chính là cảm thấy lo lắng.
Một phương diện, kỳ thật năm đó hắn cũng có tham gia sự tình chia cắt di sản của cha mẹ Trần Tiêm Tiêm, bằng không thì lúc này hắn cũng đã chết già vì không đủ tu vi rồi, một phương diện khác, chính là lương tâm của hắn cũng chưa bị chó cắn hết, thật sự là không đành lòng để cho Trần Tiêm Tiêm bởi vì mất đi tất cả di sản mà từ đó biến thành con rơi trong gia tộc. Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì mà trước kia hắn vẫn một mực ủng hộ Trần Tiêm Tiêm.
Nhưng mà bây giờ, Trần Tiêm Tiêm đã có tiền đồ, Thạch trưởng lão cũng không hy vọng chuyện đã qua khiến cho nàng phát sinh thái độ không thoải mái gì đó với Trần Khuynh Địch, mà theo hắn thấy, Trần Tiêm Tiêm kỳ thật vẫn có quan hệ rất tốt cùng với Trần Khuynh Địch, nếu như bởi vì hắn mà phá hủy mối quan hệ này...vậy thì hắn coi như là sẽ đáng tội chết vạn lần.
Thế là sau khi trầm ngâm trong chốc lát, Thạch trưởng lão liền mở miệng nói: "Kỳ thật a, chuyện là như thế này, Tiêm Tiêm ngươi hẳn là còn nhớ chứ, lúc trước phụ thân ngươi để lại cho ngươi một chút gia sản, đã bị những người kia ở trong gia tộc chia cắt."
"Ừm, ta nhớ được." Nói đến đây, Trần Tiêm Tiêm ở bên ngoài lộ ra ngữ khí vô cùng bình thản, nhưng ở trong mắt lại lấp lóe lãnh quang.
Cực khổ gặp phải khi còn nhỏ, nàng cho đến bây giờ vẫn không hề quên, bây giờ nhắc đến đám người tham lam kia, nàng đương nhiên sẽ không thể không có một chút oán khí nào ở trong lòng, chỉ là bởi vì bây giờ nàng có tu vi cao hơn, ánh mắt cũng cao hơn, không còn xoắn xuýt đến những sự tình nhỏ nhặt ở trong quá khứ kia mà thôi.
"Chuyện đó có quan hệ gì với sự tình lần này hay sao?"
"Đúng vậy, lúc trước, khụ khụ, đại phu nhân cũng đã cầm đi một phần di sản, mà khối bảo ngọc kia, hẳn là ở ngay trên tay của Đại phu nhân, chẳng qua là sau đó Đại phu nhân vẫn chưa từng lấy ra, cho nên theo suy đoán của ta, khối bảo ngọc kia cuối cùng hẳn là đã rơi vào trong tay của Đại công tử."
"Ở trong tay của ca ca?" Sau khi ngoài ý muốn nghe được danh tự của Trần Khuynh Địch, Trần Tiêm Tiêm liền nhíu lông mày lại, nói có vẻ hơi hoài nghi: "Sư huynh cần dùng đến những bảo vật kia sao? Hẳn là không đến nổi…"
"Không sai." Nói đến đây, Thạch trưởng lão lại xoay chuyển lời nói: "Bất quá Tiêm Tiêm ngươi cũng không nên suy nghĩ quá nhiều, nếu như ta đoán không sai, món bảo vật kia chỉ sợ chính là bảo vật trân quý nhất mà cha mẹ ngươi để lại cho ngươi, nhưng mà ngươi cũng nên suy nghĩ một chút, lấy tu vi cùng với niên kỷ của ngươi khi đó, sẽ có thể bảo vệ được món bảo vật kia hay sao?"
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận