Phản Diện Siêu Cấp

Chương 452: Hoàng Hậu nương nương

 
 
 
"Ta đi một chút sẽ trở lại, ngài hãy chờ một chút!"
"Đi nhanh đi!"
Thế là chỉ chốc lát sau, Trần Khuynh Địch liền hài lòng cầm một cái hộp nhỏ rời khỏi cửa hàng.
Mà sau khi hắn rời khỏi cửa hàng chỉ vài phút đồng hồ, lại có một bóng người xuất hiện ở cửa ra vào Ngọc Thạch Trai, nhìn Ngọc Thạch Trai giống như có điều suy nghĩ, trong mắt tràn đầy vẻ suy tư.
"Từ khi vị Trần Khuynh Địch này rời khỏi thiên lao, Thái Tử liền bảo ta thời thời khắc đi theo hắn, không ngờ được sáng hôm nay hắn thế mà lại lén lén lút lút đi đến Ngọc Thạch Trai, cũng không biết là để làm cái gì...à? !"
Đầu óc của người này chấn động, chỉ cảm thấy giống như thể hồ quán đỉnh vậy, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
"Ngọc thạch, Ngọc Thạch Trai...thì ra là thế! Thì ra là thế! Đây chính là cái gọi là đứng ở sau ngọn đèn thì sẽ tối sao, một cửa hàng chuyên môn chế tác ngọc thạch, chẳng phải là địa phương cất giữ ngọc thạch bí ẩn nhất hay sao? Trần gia quả nhiên là rất cao tay! Nếu không phải Thái Tử bảo ta giám thị Trần Khuynh Địch, chỉ sợ căn bản là sẽ không nghĩ tới một chiêu như vậy."
"Diệu! Diệu a! Thật sự là diệu kế!"
"Lần này ta sẽ trở về bẩm báo Thái Tử, Trần Khuynh Địch đã có bảo ngọc ở trong tay!"
"Ngươi nói cái gì? ! Trần gia đã giấu bảo ngọc ở trong Ngọc Thạch Trai? !" Thái Tử trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tin tức mà thủ hạ đưa cho mình, phản ứng đầu tiên chính là: "Điều đó là không có khả năng! Bản cung từ trước cho tới nay đều nhắm vào Trần gia, cho tới bây giờ cũng không phát hiện ra Trần gia từng có liên hệ cùng với Ngọc Thạch Trai, Trần gia làm sao có thể đem đồ vật trọng yếu như vậy thả ở trong Ngọc Thạch Trai..."
"Chuyện này..." Lưu Cẩn nhìn Thái Tử lộ ra vẻ mặt không tin, dừng lại một chút mới nói: "Thế nhưng thưa Thái Tử, trong tin tức mà thủ hạ truyền đến, vào rạng sáng ngày hôm nay Trần Khuynh Địch chẳng biết tại sao, lại vô cùng lén lút, lộ ra bộ dạng khả nghi, sau khi đi vòng vèo thì cuối cùng lại chạy vào bên trong Ngọc Thạch Trai, nếu như không phải người theo dõi chính là một hảo thủ, e rằng là đã bị hắn bỏ rơi."
"Như không phải là vì bảo ngọc, Trần Khuynh Địch tại sao lại phải làm như thế?"
"Nhưng mà chuyện này là không có đạo lý! Thái Tử chắc chắn nói: "Có một số việc Lưu Cẩn ngươi không rõ ràng, cửa hàng Ngọc Thạch Trai này, ngày xưa bản cung cũng không phải là chưa từng hoài nghi, nhưng về sau Bản Cung đã chủ động từ bỏ."
Sau khi nghe được lời nói này của Thái Tử, Lưu Cẩn lập tức sững sờ: "Sao cơ?"
Từ bỏ? Nói đùa, cửa hàng Ngọc Thạch Trai này là có thiên đại bối cảnh hay sao, lại có thể khiến cho Thái Tử từ bỏ nhằm vào? Nói đến cùng chẳng phải chỉ là một cái cửa hàng thôi hay sao, cho dù có bối cảnh lớn còn có thể lớn hơn Thái Tử hay sao? Đừng nhìn thấy Thái Tử ở trong 300 năm này thê thảm như vậy, nhưng cũng chỉ là thê thảm ở bên trong hoàng gia mà thôi, đặt ở bên ngoài, người nào dám không cho Thái Tử mặt mũi?
Nhưng dù vậy, Thái Tử lại còn có một cái cửa hàng không dám nhằm vào?
"Đây, chẳng lẽ là..." Lưu Cẩn chỉ chỉ lên trên đỉnh đầu, không nói gì thêm, nhưng ý tứ ở bên trong lại rất rõ ràng, ở trên đỉnh đầu đơn giản chính là trời, cái hắn ám chỉ chính là lão đại ở phía sau Ngọc Thạch Trai, sẽ không phải là Thánh Thượng trước mắt...
"À, cũng không giống như ngươi nghĩ." Thái Tử lắc đầu, gạt bỏ suy đoán của Lưu Cẩn, bất quá thì ngữ khí vẫn ngưng trọng như cũ: "Đó là cửa hàng của Hoàng Hậu nương nương."
"Hít hà!" Lời còn chưa dứt, Lưu Cẩn liền hít vào một ngụm khí lạnh.
Hoàng Hậu nương nương!
Đậu đen rau muống, người này cũng không có gì khác biệt với Thánh Thượng trước mắt!
Chủ nhân của hậu cung đương thời - Hoàng Hậu nương nương thật ra là phi thường khiêm tốn ở bên trong triều đình Đại Càn, nhưng không biết vì sao, vị Hoàng Hậu nương nương thần bí này lại không có ngoại thích, cũng cơ hồ là không lộ diện, mỗi ngày đều chờ đợi ở trong Phượng Tê Cung, chưa bao giờ tiếp kiến đại thần, cũng chưa bao giờ can thiệp triều chính, phảng phất như là không tồn tại vậy.
Nhưng tuyệt đối không nên bởi vì chuyện này mà coi thường nàng.
Cho dù vị Hoàng Hậu nương nương kia vô cùng thần bí, nhìn qua không có gì khác biệt so với việc bị đày vào lãnh cung, nhưng trên thực tế lại vững như thành đồng vách sắt, không nói đến những cái khác, chỉ là Tần gia ở sau lưng Thái Tử, đã từng muốn đẩy Hoàng quý phi ở trong cung lên bên trên vị trí Hoàng Hậu không biết bao nhiêu lần, nhưng bất luận là dùng loại thủ đoạn gì, cuối cùng đều là công dã tràng lấy giỏ trúc mà múc nước.
Không ai có thể lay chuyển vị trí của Hoàng Hậu.
Thậm chí bản thân Tần gia vì loại tâm tư này, đã bị Thánh Thượng cảnh cáo, kém chút nữa còn làm liên luỵ đến Thái Tử. Bởi vậy có thể thấy được Thái Tử đối với vị "Mẫu hậu" kia của mình, rốt cuộc là có bao nhiêu sự kiêng kị.
"Nếu là như vậy, vậy thì chuyện kia là rất không có khả năng."
"Đúng thế." Thái Tử gật đầu nói, lộ ra biểu lộ rất là không thể nào hiểu được: "Trần gia dĩ nhiên là có lịch sử lâu đời, nhưng sẽ không có đạo lý dính đến trên người của Hoàng Hậu mới đúng a, nhưng tin tức lại có liên quan đến Ngọc Thạch Trai, cho nên bản cung mới cảm thấy hoang mang."
Lưu Cẩn cũng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc: "Nếu suy nghĩ cẩn thận, chẳng lẽ Trần Khuynh Địch đang dự định giả tạo ngọc thạch để đánh lừa điện hạ?"
Thái Tử trầm tư, bất quá liền lắc đầu nói: "Không đến mức như vậy, ngọc thạch cũng không phải là có thể giả tạo ra một cách tuỳ tiện, muốn làm giả, cần phải mất rất nhiều thời gian, mà ở trong tình báo lại nói Trần Khuynh Địch sau khi đi vào Ngọc Thạch Trai, không qua bao lâu liền rời khỏi, về thời gian chính là không phù hợp."
Nghĩ tới đây, Thái Tử liền không khỏi thở dài: "Nếu như có thể, bản cung thật sự là muốn niêm phong Ngọc Thạch Trai, trực tiếp bắt chủ cửa hàng rồi tra khảo, tự nhiên là có thể rõ ràng, đáng tiếc..."
"Thôi được rồi." Đứng dậy, Thái Tử hít vào một hơi thật sâu, trên mặt lộ ra thần sắc kiên định, nói: "Khối bảo ngọc kia quan hệ đến đại kế lần này của bản cung, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót."
"Truyền lệnh xuống, bản cung muốn tự mình đi gặp Trần Khuynh Địch một lần!"
"Chắc chắn phải mang bảo ngọc trở về!"
---
"Sư huynh? Sáng nay huynh đi đâu vậy?" Trần Tiêm Tiêm ngoài ý muốn nhìn Trần Khuynh Địch vừa mới trở về, hỏi.
Vốn dĩ hôm nay vào sáng sớm, nàng liền muốn bò lên trên giường của ca ca, dùng một phương thức đáng yêu để dánh thức ca ca, kết quả là vừa mới leo lên, lại phát hiện ra ở trên giường không có người...
"Ta..." Trần Khuynh Địch nuốt một ngụm nước bọt, chợt nói: "Ta đi ra ngoài lấy bảo ngọc cho muội."
"Ồ!"
"Chính là cái này!" Trần Khuynh Địch lấy hộp ngọc ra, sau đó mở hộp ngọc ra, chỉ một thoáng, những tia sáng đỏ bay ra từ hộp ngọc, mơ hồ có thể nghe được một tiếng Phượng kêu to rõ, theo ánh sáng đỏ, có thể nhìn thấy một khối bảo ngọc đắt tiền đặt ở trung ương, hiện lên hình dáng Phượng Hoàng giương cánh, lộ ra một cỗ ý cảnh siêu phàm thoát tục.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận