Phản Diện Siêu Cấp

Chương 453: Đứng ở sau đèn thì tối

 
 
 
Trần Tiêm Tiêm: "? ??"
Bảo ngọc mà lúc trước cha mẹ lưu lại cho mình có bề ngoài đẹp mắt đến như vậy sao? Bề ngoài của khối bảo ngọc kia nếu đẹp mắt như thế này mà nói, bản thân mình sẽ không có lý do không nhớ ra được hình dáng a, bản thân mình trước đó còn tưởng rằng đó chỉ là một khối bảo ngọc phổ thông không thu hút, sẽ rất dễ dàng bị người ta bán đi mà thôi.
Hấp háy mắt, Trần Tiêm Tiêm rất nhanh liền không suy nghĩ nữa.
Ca ca sẽ không gạt ta!
"Thật cảm tạ ca ca!" Trần Tiêm Tiêm vui vẻ nhận lấy hộp ngọc, ánh mắt cũng rơi vào bên trên nắp hộp.
"Xuất phẩm của Ngọc Thạch Trai?"
Trần Khuynh Địch: "! !!"
Hỏng bét! Quên đổi một cái hộp khác!
Trong cái chớp nhoáng này, nhìn thần sắc hơi hơi biến hóa của Trần Tiêm Tiêm, Trần Khuynh Địch vận chuyển đại não cằn cỗi của bản thân lần thứ hai, suy nghĩ với một tốc độ trước đó chưa từng có, cuối cùng ở liền cho ra đáp án sau một phần ngàn giây:
"Lúc trước vì cam đoan ngọc thạch sẽ không mất đi, ta đã đặc biệt giấu nó ở trong Ngọc Thạch Trai, chính là vì tránh để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, muội hẳn là cũng biết a, cái gọi là đứng ở sau đèn thì tối chính là như thế này, nếu không làm như vậy, chỉ sợ là khối bảo ngọc này cũng không thể giữ được cho tới bây giờ."
Trần Tiêm Tiêm lộ ra thần sắc giật mình hiểu rõ! Nguyên lai lại là như vậy a!
Đã nói là ca ca sẽ không có khả năng lừa gạt mình!
"Ta đã hiểu được, ý nghĩ của sư huynh là đúng, không hổ là sư huynh!" Trần Tiêm Tiêm càng nghĩ càng cảm thấy lời nói của Trần Khuynh Địch rất có đạo lý.
Xác thực, đối mặt với loại tồn tại quyền thế ngập trời như Thái Tử, đứng ở sau đèn thì tối mới là biện pháp tốt nhất! Nếu không làm như vậy, bảo ngọc khẳng định đã sớm bị Thái Tử tìm ra, làm gì còn đến phiên rơi vào trong tay của mình, ca ca đối với mình thật là tốt!
Hơn nữa khối bảo ngọc này lại xinh đẹp như vậy, giống như Phượng Hoàng giương cánh...
"Nếu không thì trở về cắt nó ra, sau đó làm thành nhẫn đeo tay thì sẽ rất đẹp.."
"Hả? Muội mới nói cái gì?"
"À! Không! Không có gì!" Trần Tiêm Tiêm hung hăng lắc đầu nói, sắc mặt càng là trở nên đỏ bừng.
Mà Trần Khuynh Địch cũng là nhẹ nhàng thở ra từ trong thâm tâm, quá tốt rồi, xem ra là đã đánh lừa thành công...
Mà cùng lúc đó.
"Có nghe hay không? !"
"Lưu Cẩn, mới vừa rồi ngươi hẳn là cũng đã nghe thấy rồi chứ! Khối bảo ngọc kia thế mà thực sự bị hắn giấu ở trong Ngọc Thạch Trai!"
"Gặp quỷ! Đứng ở sau đèn thì tối, cũng không phải là không có khả năng! Cũng là bởi vì bản cung không chịu tin tưởng, cho nên mới có thể qua mặt bản cung!"
"Kế sách hay, không hổ là kế sách hay a!"
"Trần Khuynh Địch không hổ là trí kế vô song, chẳng lẽ đây chính là kế sách mà hắn đã sớm lập ra vào mười năm trước?"
Thái Tử đứng ở cửa phòng, lộ ra vẻ mặt cảm khái mà nói, khắp khuôn mặt đều là sự tán thưởng cùng với kính nể.
"Thực sự là quá khủng bố!"
---
"Thái Tử muốn gặp ta?" Thật vất vả mới giải quyết xong sự tình bảo ngọc, Trần Khuynh Địch vừa mới nhẹ nhàng thở ra, liền ngoài ý muốn nhìn thấy Lưu Cẩn đã sớm chờ đợi ở ngoài cửa.
Trong lòng của hắn lập tức nhảy một cái, đương nhiên, đây không phải là nhảy hốt hoảng, mà là nhảy kích động.
Kẻ gánh tội đã đến rồi!
"Đúng thế, Trần công tử hẳn là sẽ không quên ước định với điện hạ lúc trước chứ?"
"Đương nhiên là sẽ không quên!" Trong lòng của Trần Khuynh Địch mừng như điên, nhưng ở trên mặt lại lộ ra biểu lộ không bị tiền bạc cám dỗ cùng với thần sắc uy vũ không chịu khuất phục, nghiêm trang nói: "Ta đã minh bạch ý tứ của Thái Tử điện hạ, nhưng bây giờ Trần mỗ cũng chỉ có thể nuốt lời, khối bảo ngọc kia chính là đồ vật của biểu muội ta, nếu như nàng không chịu nhận lời, ta cũng không có cách nào."
"Đã như vậy." Lưu Cẩn liếc nhìn qua Trần Tiêm Tiêm ở bên cạnh Trần Khuynh Địch, hai mắt loé lên hàn quang.
Chỉ một thoáng thôi mà Trần Tiêm Tiêm liền cảm thấy một luồng hơi lạnh dâng lên từ lòng bàn chân, muốn đông cứng toàn thân của nàng, nếu như không phải Phật Công vận chuyển tự động vận chuyển trong cơ thể, hình thành một đoàn phật diễm xua tan hàn khí mà nói, chỉ sợ là nàng sẽ lập tức ăn phải thiệt thòi lớn.
Mà sau khi thấy Trần Tiêm Tiêm thế mà bình yên vô sự, Lưu Cẩn cũng có một chút ngạc nhiên, bất quá cũng không nói thêm cái gì, chỉ là khoát tay với Trần Khuynh Địch.
"Vậy thì mời Trần công tử, còn có vị Trần tiểu thư này, hãy cùng nhau đi gặp Thái Tử a."
"Được!"
Chỉ chốc lát sau, ở một chỗ cách khách sạn của hai người Trần Khuynh Địch không xa, ở trong một căn phòng tửu lâu, Trần Khuynh Địch cùng với Trần Tiêm Tiêm nhìn thấy Thái Tử Võ Chiêu Không đã sớm chờ đợi ở bên trong.
"Trần huynh thấy thế nào? Bản cung cũng không hề nói sai, người nhà của ngươi đều sống rất tốt ở trong thiên lao."
"Bản cung là người đã nói là sẽ làm, nếu nói là sẽ không làm khó đám người Trần gia, vậy thì sẽ không làm khó, tin rằng là người cũng sẽ hiểu được."
"Không nên làm cho bản cung thất vọng!"
Lời nói của Thái Tử vừa ra khỏi miệng, tự nhiên là mang theo một cỗ khí thế khinh người, trong ngôn ngữ nhìn qua là đang an ủi Trần Khuynh Địch, nhưng trên thực tế nó lại rất sắc bén, mà bốn chữ "nói là sẽ làm" càng là đằng đằng sát khí, hiển nhiên nếu như Trần Khuynh Địch không giao bảo ngọc ra dựa theo ước định, hắn cũng sẽ trở mặt.
Nếu như là vào trước đó, Trần Khuynh Địch chỉ sợ là sẽ rất kiêng kị. Bất quá bây giờ, sau khi xác nhận rằng Thái Tử căn bản là không thể làm gì được Trần gia ở trong thiên lao, dũng khí của Trần Khuynh Địch liền lập tức trở nên mạnh lên. Nhưng cho dù là như vậy, trên mặt của hắn vẫn lộ ra biểu lộ bị làm khó, nói: "Thái Tử điện hạ, không phải là tại hạ không nguyện ý giao bảo ngọc ra, chỉ là khối bảo ngọc này chính là đồ vật của biểu muội tại hạ, biểu muội của tại hạ càng là đệ tử của Thuần Dương Cung, mà tại hạ lại là người hành tẩu trong thiên hạ đương đại kiêm Đạo Tử chân truyền của Thuần Dương Cung, làm sao có thể cường ngạnh đoạt cơ duyên của đệ tử Thuần Dương Cung?"
Một lời này nói ra chính là vô cùng đường hoàng! Trần Khuynh Địch ta cho tới bây giờ cũng đều không phải là loại người cướp đoạt cơ duyên của người khác!
Thái Tử lộ ra thần sắc lạnh lùng, nụ cười rực rỡ bày ra vào lúc Trần Khuynh Địch bước vào cửa đã sớm biến mất, thay vào đó thì là một cỗ lãnh ý thâm trầm: "Nói như vậy, ngươi chính là muốn nuốt lời?"
Ngay cả Trần huynh cũng đều không gọi nữa.
Vừa dứt lời, ở trên người của Thái Tử tự nhiên là toát ra một cỗ khí thế kinh khủng, mặc dù vẫn là Võ Đạo Tông Sư, nhưng tu vi của Thái Tử đã xa xa không phải là những Võ Đạo Tông Sư mà Trần Khuynh Địch gặp qua trước đó có thể so sánh.
Phóng nhãn ra toàn bộ đối thủ mà Trần Khuynh Địch gặp phải trong những năm này, bao gồm cả Hộ Pháp Thần Tôn của Bái Hỏa Ma Giáo, tu vi cũng chỉ là Võ Đạo Tông Sư sơ đẳng nhất, chưa qua ba cửa, mà Minh Vô Nhai ở Ung Châu Đạo, cũng chỉ là mới qua Nguyên Khí Quan, chưa thể vượt qua Nguyên Thần Quan còn có Sinh Tử Quan.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận