Phản Diện Siêu Cấp

Chương 464: Không ngờ được chứ gì!

 
 
 
Suy bụng ta ra bụng người, nếu như đổi thành Trần Tiêm Tiêm nàng, nàng nhất định sẽ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chạy đến Thành Thượng Kinh, cho dù là đề phòng vạn nhất cũng nhất định phải ngăn cản chuyện này.
Cho nên Trần Tiêm Tiêm mới thực hiện biện pháp ra tay trước thì chiếm ưu thế!
Truyền tống trận không gian không thể nghi ngờ là phương thức nhanh nhất, hơn nữa con nhóc Dương Xuân có xuất thân bình thường, không hiểu nhiều đối với truyền tống trận không gian, đây chính là một cơ hội cực tốt! Chỉ cần vào trước khi Dương Xuân đi đến Thành Thượng Kinh, dùng truyền tống trận không gian trực tiếp chạy đến Bất Phá Thiên Quan, sau đó lại thuận thế rời khỏi Trung Nguyên, coi như là Dương Xuân có chắp cánh, cũng không thể tìm thấy được ta và sư huynh!
Hừ hừ hừ, ngươi hẳn là không nghĩ tới a! Ta thế mà đã đoán được ngươi sẽ đoán được kế hoạch của ta! Dương Xuân!
"Đi thôi sư huynh!"
"Được."
Hoàn toàn không phát giác ra được tính toán ở trong lòng của Trần Tiêm Tiêm, Trần Khuynh Địch cứ như vậy bị Trần Tiêm Tiêm dắt đi về phía truyền tống trận không gian ở trong Kinh Thành, thậm chí là ngay cả bản thân hắn còn có một chút thích thú.
Chuyện này có phải giải thích là Tiêm Tiêm sư muội đã không coi ta là người ngoài?
Đây có được tính là 5 năm sau ta sẽ thoát khỏi kết cục tử vong?
Không đúng, hệ thống cũng không có nhắc nhở gì!
Truyền tống trận không gian của Thành Thượng Kinh được thiết lập ở phụ cận quân doanh cấm quân ở phía Đông toà thành, làm như vậy cũng là vì để cam đoan sự an toàn của truyền tống trận cùng với khả năng khống chế, bao trùm ở bên ngoài là một toà đại điện, nhìn qua rất trang trọng, nhưng nhân khẩu lại rất thưa thớt, có rất ít người ra ra vào vào từ trong đó, có vẻ hơi đặc thù.
"Xin lỗi, chúng ta muốn sử dụng truyền tống trận, mục đích là Bất Phá Thiên Quan!"
"Một người mười vạn linh thạch."
"Mười vạn? !" Trần Tiêm Tiêm còn chưa mở miệng, Trần Khuynh Địch liền lên tiếng kinh hô, trời ạ, mắc đến như vậy sao? !
Nếu như đổi thành mấy ngày trước mà nói, Trần Khuynh Địch còn chẳng thèm ngó tới, nhưng trước đây không lâu, hắn mới tiêu phí một cái giá trên trời để mua bảo ngọc Phượng Hoàng, trên người bây giờ mặc dù không phải là không còn tiền, nhưng hai người 20 vạn, quả thực là đã vượt ra khỏi sự mong muốn của hắn.
Hơn nữa ở một phương diện khác…hắn hoặc nhiều hoặc ít cũng đã phát giác ra được. Bản thân hắn nếu dùng tiền như vậy, chờ đến lúc trở về, tám, chín phần mười là sẽ bị nghĩa phụ tiện nghi đánh cho một trận tơi bời.
Kết quả là hắn vừa mới hạ quyết tâm muốn tiết kiệm một chút, ở trong một cái chớp mắt liền phải tiêu tốn thêm 20 vạn? !
"Cái này, Tiêm Tiêm sư muội, nếu không chúng ta hãy đi tới Ngự Thú Trai thuê hai con phi cầm là được rồi, giá thuê ở đó khá là rẻ, chỉ có mấy ngàn..."
"Không cần nói nữa đâu sư huynh!" Trần Tiêm Tiêm lộ ra thần sắc trang nghiêm, nói: "Nếu sư huynh muốn rời khỏi Thành Thượng Kinh, vậy thì nhất định phải tranh thủ thời gian mới được! Số tiền này, để ta trả!"
"Hả?" Trần Khuynh Địch ngạc nhiên nhìn về phía Trần Tiêm Tiêm, nàng lại có tiền?
Mà trên thực tế Trần Tiêm Tiêm thật đúng là có tiền! Tiền này từ đâu tới? Đáp án dĩ nhiên là từ khoa cử...Thân làm cử nhân đệ nhất, Trần Tiêm Tiêm tự nhiên cũng đã nhận được ban thưởng của triều đình, mặc dù cũng không quá nhiều, nhưng dùng để thanh toán một lần phí sử dụng truyền tống trận, vẫn là dư xài.
"Đi nhanh thôi, sư huynh, thời gian của chúng ta là rất cấp bách..." Trần Tiêm Tiêm đẩy Trần Khuynh Địch, muốn đi vào bên trong truyền tống trận, nhưng mà đúng vào lúc này.
Một chùm ánh sáng mạnh chói mắt đột nhiên truyền ra từ bên trong truyền tống trận, sau đó toàn bộ truyền tống trận liền ầm ầm vận chuyển, một cỗ ba động không gian mà mắt trần có thể thấy truyền ra theo đó.
"Đây là?" Nhân viên phục vụ ở trong đại điện liền vội vàng tiến lên xem xét.
"Có người đến!"
"Có người sao?"
Truyền tống trận vốn là có rất ít người sử dụng, hết lần này tới lần khác lại là đúng vào lúc này, lại có người truyền tống tới?
Nhìn thân ảnh dần dần ngưng thực ở bên trong truyền tống trận, còn có chiều cao vừa nhìn qua liền biết thấp hơn bản thân, Trần Tiêm Tiêm nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng sinh ra một cỗ dự cảm bất thường.
Quang mang tán đi, Dương Xuân khoanh tay ôm ngực, trên mặt mang theo một nụ cười lạnh lùng, chậm rãi xuất hiện ở trong truyền tống trận.
Sau khi nhìn thấy thân ảnh của Trần Tiêm Tiêm cùng với Trần Khuynh Địch, Dương Xuân cũng hơi kinh ngạc, bất quá đường cong trên khóe miệng cũng theo đó mà trở nên càng cao hơn, cứ đắc ý như vậy mà nhìn hai người, nói chính xác là nhìn Trần Tiêm Tiêm.
"Hừ hừ hừ."
Trần Tiêm Tiêm: "…"
Còn bộ dáng của Dương Xuân thì giống như là đang muốn nói: "Không ngờ được chứ gì! Ta đã đoán được là ngươi sẽ đoán được việc ta đoán được kế hoạch của ngươi rồi!"
"Dương Xuân…Xuân sư muội?" Trần Khuynh Địch nhìn Dương Xuân xuất hiện ở trong truyền tống trận, ngoài ý muốn nói ra.
"Khụ khụ." Ho nhẹ một tiếng, Dương Xuân vừa cười lạnh nhìn về phía Trần Tiêm Tiêm, vừa nhấc bàn chân nhỏ đi ra khỏi truyền tống trận.
Xoát!
Ngón chân vấp vào linh thạch đặt ở trong truyền tống trận, thân hình của Dương Xuân lập tức trở nên bất ổn, hướng về phía mặt đất té xuống, bất quá nàng dù sao cũng là võ giả, làm sao có thể cứ như vậy ngã xuống mặt đất, toàn thân cương khí vận chuyển một cái, lập tức liền ổn định thân hình. Sau đó nàng liền nhìn thấy Trần Khuynh Địch đang ở ngay phía trước.
"Oái! Ta sắp ngã rồi!"
Thu liễm cương khí toàn thân, Dương Xuân hoàn toàn không có ý tứ ngăn cản, cả người ngã vào trong ngực của Trần Khuynh Địch, mà Trần Khuynh Địch thì vô thức đưa hai tay ra...
"Bành!" Một tiếng va chạm nặng nề vang lên, Dương Xuân liền cảm thấy mình rơi vào trong một cái lồng ngực ấm áp, khóe miệng hơi hơi giương lên, không hổ là đại ca ca, thật là thơm quá, hơn nữa lồng ngực cũng…ủa?
Ngẩng đầu nhìn lên, đập vào trong mắt không phải là khuôn mặt của Trần Khuynh Địch, mà là khuôn mặt xinh đẹp của một cô gái.
"Ồ, là Tiêm Tiêm tỷ sao."
"Vừa rồi ngươi muốn làm cái gì vậy, Xuân sư muội?"
"Câu nói này hẳn là để ta hỏi ngươi mới đúng, vừa rồi là ngươi đang muốn làm cái gì a, Tiêm Tiêm sư tỷ?"
Hai người một cao một thấp, đối chọi với nhau, ánh mắt phảng phất như sét đánh ở trên trời giao hội với nhau, tranh phong kịch liệt không thối lui một chút nào. Chỉ là vô luận là ai, cũng đều không để ý tới trạng thái của hai nàng lúc này.
Tối thiểu từ góc độ nhìn của Trần Khuynh Địch, Dương Xuân không thể nghi ngờ là đang được Trần Tiêm Tiêm ôm ấp, hai người nhìn qua có tình cảm phi thường tốt, miệng hơi cười đồng thời còn đang nhìn nhau rất thân mật, một loại khí thế không thể chia cắt hai nàng tự nhiên sinh ra, thấy vậy Trần Khuynh Địch liền cảm thấy trái tim có một chút đập nhanh hơn.
Trần Khuynh Địch: "! !!"
Nguyên lai giữa hai nàng chính là loại quan hệ đó sao?
Đúng vậy, hai nàng là nhân vật chính! Dù sao cũng đều là nhân vật chính a! Ở giữa nhân vật chính có thể hấp dẫn lẫn nhau không phải là sự tình đương nhiên hay sao? Vấn đề là hai nàng đã đi đến một bước này vào lúc nào, vậy mà ngay cả mình cũng không biết!
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận