Phản Diện Siêu Cấp

Chương 468: Không biết liêm sỉ

 
 
 
Nhìn mặt mũi tràn đầy sự đờ đẫn của hai người Dương Xuân, Trần Khuynh Địch âm thầm khen ngợi bản thân ở trong lòng, trước đó nhìn thấy các nàng có tình cảm tốt như vậy, bản thân lại chủ động đưa ra cái biện pháp này, xem ra là sẽ kéo lên cao được không ít độ thiện cảm a? Bất quá khoảng cách so với yêu cầu tín nhiệm đạt tới 100% của hệ thống, cũng không biết là còn kém bao nhiêu.
Nói đến cùng, cái tín nhiệm 100% này rốt cuộc là chỉ cái gì? Là độ thiện cảm sao? Cần phải suy nghĩ tỉ mỉ a...
Trần Khuynh Địch mang theo sự trầm tư đi xuống lầu thuê một gian phòng mới, hồn nhiên không chú ý đến biểu lộ tiếc nuối của Trần Tiêm Tiêm cùng với Dương Xuân. Nhìn bóng lưng của Trần Khuynh Địch, hai người liếc nhìn nhau.
"Hãy tạm thời ngưng chiến." Trần Tiêm Tiêm lên tiếng nói: "Đừng quên, thời gian trao đổi còn chưa tới đâu, ngươi đây chính là đang quấy rầy thời gian ở chung của ta và sư huynh."
"Nói nhảm!" Dương Xuân chẳng thèm ngó tới nói: "Rõ ràng là Tiêm Tiêm tỷ sai."
Hai người sau khi trầm mặc trong chốc lát, liền đồng thanh nói: "Nếu như không thể ngủ cùng với sư huynh trong một gian phòng, vậy thì sẽ không có bất kỳ ý nghĩa gì!"
"Vậy thì liền dứt khoát ngủ chung! Dù sao thì chiếc giường ở trong gian phòng này cũng rất lớn..."
"Được, hãy quyết định như vậy!"
Nói xong, trong mắt của Trần Tiêm Tiêm cùng với Dương Xuân rốt cục cũng để lộ ra quang mang cùng chung chí hướng, chợt cùng nhau lao xuống lầu, muốn ngăn cản hành vi thuê thêm một gian phòng của Trần Khuynh Địch.
Sau đó…
"Trần Khuynh Địch, hãy quyết thắng bại cùng với ta!"
"Ách..."
Ở dưới lầu, Huyền Lưu Ly mặc một thân áo trắng, mặt nở nụ cười, bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên của lão bản nương cùng với vô số khách nhân ở chung quanh, nhanh chân bước về phía trước, ôm Trần Khuynh Địch không phòng bị một chút nào vào trong ngực.
Trần Khuynh Địch: "? ??"
Trần Tiêm Tiêm: "? ??
Dương Xuân: "? ?? ?"
Tâm tình của Trần Khuynh Địch lúc này chính là phát mộng.
Ôi mẹ ơi! Hắn chỉ là muốn đi xuống lầu thuê thêm một gian phòng mà thôi, nhưng mà Huyền Lưu Ly đã có một đoạn thời gian không gặp lại đột nhiên đi đến từ cửa chính khách sạn, sau khi nhìn thấy hắn càng là không có một chút do dự, hoàn toàn không cho bản thân hắn thời gian phản ứng, cứ như vậy mà chăm chú ôm hắn vào trong lòng.
Hiện tại hắn còn có thể ngửi được mùi thơm ở trên người của đối phương, cùng với sự mềm mại truyền đến từ da thịt, nói thật, loại cảm giác này đã khiến cho hắn cảm thấy lâng lâng, bất quá vào giây tiếp theo, Huyền Lưu Ly liền chủ động buông lỏng hắn ra, đứng cách hắn rất gần, lẳng lặng nhìn hắn.
"Ách, cái này...Huyền, Huyền Lưu Ly tiểu thư?"
Huyền Lưu Ly hé mở môi son, đôi bàn tay trắng trẻo đặt lên bên trên gương mặt của Trần Khuynh Địch, hai con ngươi màu vàng óng phảng phất như hai bông hoa mạn đà la đua nở, khiến cho người ta không tự chủ được đắm chìm vào trong đó.
Tối thiểu là cũng khiến cho Trần Khuynh Địch ngây ngẩn.
"Này!"
"Sư huynh!"
Một trái một phải, Trần Tiêm Tiêm cùng với Dương Xuân gần như đồng thời vọt lên, hất hai bàn tay đang dán ở trên mặt của Trần Khuynh Địch xuống.
"Ồ, là Phật Tử điện hạ, còn có bằng hữu của Phật Tử điện hạ."
"Ngươi đang làm gì thế!"
"Thật là quá, quá không biết liêm sỉ!"
Nhìn vẻ mặt giận đùng đùng của Trần Tiêm Tiêm cùng với Dương Xuân, Huyền Lưu Ly nghiêng đầu và có vẻ hơi nghi hoặc, bất quá rất nhanh liền lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ: "Chẳng lẽ là Phật Tử điện hạ rốt cục cũng đã có ý định xuất gia?"
"Ta sẽ không đi! Tuyệt đối sẽ không đi!" Trần Tiêm Tiêm nói một cách quyết tuyệt.
Mà Dương Xuân thì hơi sững sờ, chợt dùng khuỷu tay huých Trần Tiêm Tiêm một cái, nói: "Này, Phật Môn thế nhưng chính là một tông môn rất lợi hại đó, ta cảm thấy Tiêm Tiêm tỷ hẳn là nên suy tính một chút…"
Trần Tiêm Tiêm quay người trừng Dương Xuân một cái.
Ngươi cho rằng ta không biết ngươi đang có tính toán gì hay sao? Xuất gia rồi thì làm sao còn có thể phát triển tình cảm!
"Khụ khụ!" Đúng lúc này, Trần Khuynh Địch đã tỉnh lại rốt cục cũng lấy ra khí khái đàn ông của bản thân, tằng hắng một tiếng, nói: "Đi lên trước rồi lại nói."
Sau đó bốn người ở dưới ánh mắt ghen ghét và hâm mộ của những vị khách nam biến mất ở lầu hai.
Sau khi vào phòng, Trần Khuynh Địch lập tức mở miệng hỏi: "Đây là có chuyện gì? ! Lưu Ly tiểu thư tại sao lại đi đến Thành Thượng Kinh?"
"Ta tới là để tìm ngươi." Huyền Lưu Ly nói ra không có một chút do dự, mà Trần Tiêm Tiêm cùng với Dương Xuân ở sau lưng Trần Khuynh Địch thì liếc nhìn nhau, đều thấy được sát ý lăng lệ từ trong mắt lẫn nhau.
Lại là một con tiểu hồ ly tinh!
Mà ở phía đối diện, Trần Khuynh Địch thì là không có chút phát giác nào, hỏi: "Tìm ta? Vì sao?"
"Trước đó không phải là ta đã nói rồi hay sao." Huyền Lưu Ly gằn từng chữ nói ra: "Ta tới là để quyết một trận thắng thua với ngươi."
"Trước đó ta đã phát hạ đại nguyện, dựa vào đại nguyện đột phá Võ Đạo Tông Sư, như vậy chỉ cần có thể đánh bại ngươi, ta liền có thể tiến thêm một bước."
"Mà kỳ tuyển chọn này chính là cơ hội! Vừa rồi ta cũng đã lưu lại khí tức cho ngươi, chờ đến khi kỳ tuyển chọn bắt đầu, chúng ta sẽ lập tức quyết đấu sinh tử a!"
"Khụ khụ, Lưu Ly tiểu thư, ta không nghĩ là…"
"Yên tâm đi, trước đó ta cũng đã nói qua với Phương Trượng, coi như ta có đánh chết ngươi, Phương Trượng cũng sẽ gánh chịu áp lực của Thuần Dương Cung."
"Vậy vạn nhất ta đánh chết cô thì sao?"
"Ồ?" Huyền Lưu Ly hấp háy mắt, dùng vẻ mặt đương nhiên nói ra: "Vậy thì Phương Trượng đương nhiên sẽ đánh chết ngươi a."
Làm sao có thể có loại thao tác này! !!
Thật sự cho rằng ta không có hậu trường hay sao?
Độ thiện cảm của Trần Khuynh Địch đối với Huyền Lưu Ly liền giảm xuống 20%!
"Đi! Cô mau xéo cho ta!"
Hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt nhăn nhó của Trần Khuynh Địch, Huyền Lưu Ly chủ động đứng lên nói: "Vậy thì ta sẽ đi trước, Trần Khuynh Địch, chúng ta sẽ gặp lại trong kỳ tuyển chọn...à đúng rồi."
Xoay chuyển ánh mắt, Huyền Lưu Ly nhìn về phía Trần Tiêm Tiêm ở sau lưng Trần Khuynh Địch, sau khi quan sát tỉ mỉ trong chốc lát, liền lộ ra mấy phần ý cười, nói: "Phật Tử điện hạ dường như cũng đã đạt đến Phản Hư Hợp Đạo, xem ra dị tượng Kim Đan mà điện hạ ngưng kết ra, tất nhiên là có quan hệ cùng với Phật Môn chúng ta a? Ta có thể nhìn ra được."
"Vậy thì sao?" Trần Tiêm Tiêm không e dè mà nhìn Huyền Lưu Ly, nói ra.
Quả thật, Trần Tiêm Tiêm đúng là sẽ không phủ nhận ở trên con đường tu luyện của bản thân nàng, truyền thừa Phật môn chiếm cứ một phần tương đối lớn, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là nàng sẽ bởi vì vậy mà xuất gia?
Cho nên đối với hai chữ Phật Tử mà Huyền Lưu Ly nói, Trần Tiêm Tiêm đúng là chẳng thèm ngó tới.
"Không có gì!"
"Bất quá trước khi ta đi đến đây, Phương Trượng cũng đã nghe nói đến sự tồn tại của Phật Tử điện hạ, điện hạ cho đến nay cũng không chịu tiếp nhận ngã Phật, cuối cùng vẫn là do nguyên nhân chưa khai ngộ, cho nên Phương Trượng đã đặc biệt để cho ta giao kiện đồ vật này cho điện hạ, chỉ cần điện hạ đeo nó lên trên người, sau này nhất định sẽ gặp được cơ duyên khai ngộ."
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận