Phản Diện Siêu Cấp

Chương 484: Trảm Bản Ngã

 
 
 
"Liền quyết định như vậy!" Nhặt lại lòng tin, Lý Trường Không thành công bước ra một bước!
Mà ở một chỗ khác.
"Đủ rồi! Long Ngạo Thiên ngươi dám lừa lão tử!"
Thái Tử Hoành Xương hóa thân thành Hắc Long gào rống một tiếng, cơ thể rồng thay đổi càn khôn, mỗi một lần hít thở đều khiến cho thiên địa nguyên khí bị hút vào như thuỷ triều, sau đó thở ra, phun ra hơi thở của rồng, dương cương bá liệt, quả thực là đánh ra một cái lỗ hổng ở bên trong trường hà màu trắng, sau đó trực tiếp hóa thành một đạo điện quang màu đen chạy ra khỏi trường hà.
"Long Ngạo Thiên, ta cũng không có hứng thú bồi tiếp ngươi tử chiến ở nơi này."
"Mau rút lui!"
Ầm ầm!
Theo một tiếng hét lớn của Thái Tử Hoành Xương, trận chiến đấu giữa Long Ngạo Thiên cùng với Tần Kiền Hoàng cũng lập tức tiến vào thời kỳ gay cấn, song phương hoàn toàn không có ý nghĩ nương tay, lúc này cả người của Long Ngạo Thiên đã hoàn toàn bị ma khí tiêm nhiễm, nhất cử nhất động đều có ma khí vọt lên tận trời cao, không ngừng đánh thẳng vào huyền quang của Tần Kiền Hoàng.
Mà sau khi nghe được lời nói của Thái Tử Hoành Xương, Long Ngạo Thiên liếc nhìn qua Trương Chính Nhất ở cách đó không xa, trong mắt lóe lên một tia không cam lòng.
Hắn thế nhưng đã từng nghe nói, nữ nhân này lúc trước ở Tây Cương Đạo, dường như đã khiến cho Trần Khuynh Địch ăn thua thiệt không nhỏ, vừa vặn lần này gặp phải nàng, vậy liền đánh bại nàng để trả thù cho Trần Khuynh Địch...không đúng, vì thuận tiện tôi luyện đao ý của bản thân, làm tốt chuẩn bị để đánh bại Trần Khuynh Địch.
Kết quả là sau khi kịch chiến một trận, bản thân hắn chẳng những không chiếm được tiện nghi gì, trái lại còn rơi vào thế hạ phong, thật sự là làm mất thể diện. Nếu để cho Trần Khuynh Địch biết, thật đáng xấu hổ!
"Một đao cuối cùng!" Long Ngạo Thiên hít vào một hơi thật sâu, lần thứ hai giơ tay nâng trường đao màu đen ở trong tay lên.
Đây là chuôi đao mà Long Ngạo Thiên vẫn một mực dùng từ cảnh giới Hợp Đạo Tôn Giả cho đến hiện tại. Lúc đầu nó bất quá chỉ là một chuôi đao Thần Binh thông thường, nhưng sau khi được Long Ngạo Thiên dùng ma khí rèn luyện trăm ngàn lần, mặc dù không có chỗ thần dị nào, nhưng lại dị thường kiên cố.
Coi như là Thần Binh cực phẩm cũng chỉ sợ là chỉ đến như thế.
Nhưng một chuôi đao kiên cố như vậy, vào lúc này lại bỗng nhiên rung động ở trong tay của Long Ngạo Thiên, toàn bộ thân đao đều không ngừng phát sinh tiếng rên rỉ không chịu nổi gánh nặng, ở phía trên càng là dần dần lan tràn ra mấy đạo vết rạn mà mắt trần có thể thấy, nghiễm nhiên có mấy phần không chịu nổi lần ra chiêu này của Long Ngạo Thiên!
Mà gần như đồng thời, đao ý kinh khủng càng là gào thét mà ra ở trong một khắc này, ở dưới sự che giấu của ma khí, đám người Tần Kiền Hoàng thậm chí là còn không thấy được thân ảnh của Long Ngạo Thiên, mà ở dưới sự cảm ứng của khí thế, lại chỉ có thể nhìn thấy một chuôi Ma Đao cái thế thông thiên triệt địa! Muốn chém diệt tất cả sinh linh!
Trảm Thiên! Trảm Địa! Trảm Bản Ngã!
Đây là đao ý Trảm Bản Ngã! Nếu như phát điên lên thì ngay cả bản thân cũng đều trảm!
Bổ ra một đao, cả người của Long Ngạo Thiên đều bay vút mà ra theo đao quang, dung hợp cùng với đao quang, ở trong chớp mắt liền xông phá lĩnh vực huyền quang của Tần Kiền Hoàng, đao quang nhắm thẳng vào cổ của nàng, muốn chia nàng thành hai đoạn!
Đối mặt với cỗ đao ý kinh khủng này, Tần Kiền Hoàng lộ ra sắc mặt nghiêm túc, chậm rãi duỗi tay phải trắng trẻo ra, vỗ ra một chưởng, huyền quang dẫn động thiên địa nguyên khí trong phạm vi trăm trượng, hóa thành một đầu Phượng Hoàng trông rất sống động ở trong lòng bàn tay của nàng, vỗ cánh bay múa, trực tiếp lao về phía một đao của Long Ngạo Thiên.
Đao quang nổ tung, ngũ hành đảo ngược, sóng nguyên khí phô thiên cái địa, trong nháy mắt liền bao phủ phương viên trăm trượng.
Trước đó, Tần Kiền Hoàng cũng chỉ kịp nói ra một câu: "Thực sự là gặp quỷ."
Ầm ầm! Long Ngạo Thiên toàn thân đẫm máu xông ra từ bên trong thiên địa nguyên khí hỗn loạn, trợn trắng mắt lên, hiển nhiên là đã hôn mê bất tỉnh, mà gần như đồng thời, Thái Tử Hoành Xương hóa thân thành Hắc Long liền rơi xuống bên cạnh hắn, duỗi trảo rồng ra bắt lấy hắn, sau đó hóa thành một đạo điện quang màu đen biến mất ở phương xa.
"Chậc, có cần phải khoa trương như vậy hay không?"
Trương Chính Nhất không để ý đến hai người Thái Tử Hoành Xương đang chạy trốn, mà nhanh chóng chạy tới khu vực thiên địa nguyên khí bạo loạn, đưa tay vỗ một cái, trường hà lăn lăn, hóa thành một con đường thông thiên, hướng toàn bộ nguyên khí bạo loạn lên trên bầu trời, đúng là dùng một hơi hút khô thiên địa nguyên khí trong phương viên trăm trượng.
Sau khi nguyên khí bạo loạn biến mất, tự nhiên là cũng để lộ ra thân ảnh của Tần Kiền Hoàng ở trong đó.
"Ách!" Trương Chính Nhất vô thức dùng tay che mắt.
Vào lúc này Tần Kiền Hoàng có thể nói là chật vật đến cực hạn, quần áo toàn thân rách nát, chỉ có thể miễn cưỡng che đậy một số chỗ quan trọng, da thịt trắng noãn lộ ra từng mảng lớn, ở phía trên còn mang theo từng đạo từng đạo vết đao.
Trong cái chớp nhoáng này, ở trong đầu của Trương Chính Nhất chỉ còn lại một cái ý nghĩ: Sư phụ! Ta cũng muốn học một chiêu thần đao xé quần áo này!
"Khụ khụ."
Ánh sáng năm màu lóe lên, một giây sau, cái cảnh tượng khiến cho Trương Chính Nhất kém chút nữa đã xịt máu này liền bị che lấp, chỉ chốc lát sau, Tần Kiền Hoàng lại đổi thành một thân váy đỏ, nhìn qua dĩ nhiên là không việc gì, chỉ là thần sắc trắng bệch đã nói rõ rằng thương thế của nàng cũng không thể khôi phục lại giống như quần áo.
Thấy cái bộ dáng này của Tần Kiền Hoàng, Trương Chính Nhất liền lúng túng mở miệng nói: "Tần cô nương, chuyện này cũng không phải là tiểu đạo cố ý..."
Tần Kiền Hoàng yên lặng nhìn Trương Chính Nhất một cái, chợt quay đầu, nhìn về phía phương hướng Long Ngạo Thiên cùng với Thái Tử Hoành Xương rời đi, nói: "Người mới rời đi vừa rồi, là Long Ngạo Thiên của Thuần Dương Cung."
"Ồ? Vậy à?" Trương Chính Nhất trừng mắt nhìn, hắn lớn lên từ nhỏ ở Đạo Môn, làm sao biết được ai là Long Ngạo Thiên.
"Nhưng mà ngươi cũng thấy rồi đấy, thủ đoạn mà hắn thi triển lúc nãy, tuyệt đối là thủ đoạn Ma Đạo từ đầu đến đuôi."
"Ừm."
Phản ứng quá mức bình thản của Trương Chính Nhất, khiến cho Tần Kiền Hoàng kích động đến mức muốn chửi bậy.
Trời ạ! Là Ma Đạo đó! Năm đó Đạo Môn các ngươi không phải là đã liên hợp với Phật Môn để chèn ép Ma Đạo hay sao, có cần phải bình thản như vậy hay không...phản ứng một chút đi chứ! Đừng có "Ừm" nữa có được hay không?
"Haizzz." Tần Kiền Hoàng thở dài.
Quên đi thôi, vốn dĩ cũng không thể trông cậy vào vị đạo sĩ này. Chuyện tiếp theo cần phải làm, chính là đi tìm Huyền Lưu Ly của Phật môn.
Lần này ta hoàn toàn có thể lôi kéo hai mạch Phật, Đạo. Còn đệ tử của Kiếm Tông và Đao Tông thì cũng không đáng để lo, vị đệ tử Ma Đạo kia thì đã bị ta đánh cho trọng thương, mặc dù không chết, nhưng cũng coi như là đã rời khỏi kỳ tuyển chọn này, còn dư lại thì chính là Thái Tử Hoành Xương, còn có Trần Khuynh Địch của Thuần Dương Cung...
"Ha ha." Tần Kiền Hoàng cười một tiếng.
Thắng lợi đã nằm chắc ở trong tay!
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận