Phản Diện Siêu Cấp

Chương 497: Chào buổi sáng

 
 
 
"Là thủ pháp của Ma Đạo sao? Tự tổn căn cơ...thì ra là thế, là bởi vì ở bên trong bí cảnh sao?"
"Vừa vặn, còn chưa gặp được Trần Khuynh Địch, liền dùng ngươi để khai đao." Long Ngạo Thiên lộ ra thần sắc lạnh lùng, nói: "Lần trước ta nhất thời chủ quan, nhưng lần này sẽ không như vậy!"
"Nhất thời chủ quan?"
"Đương nhiên!" Đối mặt với sự trào phúng của Tần Kiền Hoàng, ngữ khí của Long Ngạo Thiên không dao động một chút nào: "Bình sinh ta chỉ thua qua một lần, cũng chỉ thất bại một lần, ngoài ra thì dĩ nhiên là do nhất thời chủ quan, nếu ngươi không tin thì hãy đánh tiếp!"
"Ta cũng không có hứng thú chơi đùa với ngươi." Tần Kiền Hoàng quay đầu lại, từ trước đến nay cái nàng tôn trọng chính là chủ nghĩa thực dụng, tuyệt đối không tôn sùng chiến đấu không có ý nghĩa, trên thực tế là vào trước đó Long Ngạo Thiên đột nhiên xuất thủ đã khiến cho nàng vội vàng không kịp chuẩn bị, lần này nàng đương nhiên sẽ không để cho Long Ngạo Thiên lặp lại.
"Xin nhờ hai vị."
Nói xong, ở sau lưng của Tần Kiền Hoàng, Trương Chính Nhất cùng với Huyền Lưu Ly đứng ra theo thứ tự, khí thế phân biệt thuộc về hai mạch Phật, Đạo xông lên thiên không, trực tiếp ép về hướng Long Ngạo Thiên. Mà ở bên Long Ngạo Thiên, ngoại trừ hắn, Thái Tử Hoành Xương cũng bước ra một bước, Hắc Long gào thét, tiến hành ngăn cản Trương Chính Nhất lần thứ hai, mà Huyền Lưu Ly thì giằng co cùng với Long Ngạo Thiên.
"Tu sĩ Ma Đạo, nếu chưa gặp được Trần Khuynh Địch, vậy liền dứt khoát giải quyết ngươi trước!"
"Trần Khuynh Địch?" Long Ngạo Thiên nhướng mày, hỏi: "Ngươi cũng nhận biết Trần Khuynh Địch?"
"Đương nhiên!" Huyền Lưu Ly nhướn lông mày lên, nói: "Lần này hắn sẽ trở thành bại tướng ở dưới tay ta."
"???" Khóe mắt của Long Ngạo Thiên run rẩy, dị tượng trời khóc ra máu lại hiện ra, đao ý lăng lệ bức thẳng về phía Huyền Lưu Ly: "Ta chém ngươi!"
"A Di Đà Phật!" Huyền Lưu Ly dựng lên một cỗ pháp tướng Quan Âm, phật chưởng giống như mây và mưa, trực tiếp va chạm với dị tượng trời khóc ra máu hoá thành đao ý của Long Ngạo Thiên.
Mà ở một chỗ khác, Long Ngạo Thiên cùng với Trương Chính Nhất thì vẫn còn đang vờn nhau, không hề quyết liệt như trận chiến giữa Huyền Lưu Ly cùng với Long Ngạo Thiên.
Mà ở bên ngoài khu vực giao chiến, Tần Kiền Hoàng lại chậm rãi rời đi, đi thẳng tới phụ cận một gò núi nhỏ, ở nơi đó, Thánh Nữ Yêu Nguyệt của Vô Sinh Đạo cùng với một vị thanh niên mặc áo đen đang đứng cùng với nhau.
"Người của Vô Sinh Đạo? Còn có…Mặc Tử của Mặc Môn?"
"Đúng thế!" Yêu Nguyệt lên tiếng.
Mà ở bên cạnh, thanh niên áo đen thì cúi người chào Tần Kiền Hoàng: "Tại hạ là Lỗ Diệu, cũng không phải là Mặc Tử đương thời, hiện tại chỉ là chỉ là Tiểu Mặc Tử mà thôi."
"Mặc Môn đúng là đã suy thoái, thế mà lại cấu kết với Vô Sinh Đạo…"
"Ha ha!" Tiếng cười của Yêu Nguyệt cắt đứt lời nói của Tần Kiền Hoàng, dùng đôi mắt đẹp rất có thâm ý mà nhìn đối phương: "Nói trở lại, nếu trước đó ta không nhìn lầm mà nói, Tần cô nương hẳn là đã bị vị Minh Giáo kia đả thương a, cũng không biết là bây giờ còn còn lại mấy phần thực lực? Hoặc là đã khôi phục lại như lúc ban đầu?
"Ngươi có một thử một chút hay không?" Tần Kiền Hoàng lộ ra thần sắc lạnh lùng, hoàn toàn không có một chút dao động nào.
"Xác thực là muốn thử một chút đây." Nụ cười của Yêu Nguyệt không thay đổi, bước ra một bước, một đạo bạch quang triển khai ở sau lưng nàng trong chớp mắt, đại đạo tràn ngập chân trời, hóa thành một đám mây trắng, bên trên mây có Thiên Quốc cực lạc sừng sững trong thiên khung, sau khi pháp tướng Thiên Quốc giáng lâm, hoàn toàn không có sự quỷ dị của Ma Đạo, ngược lại còn tràn đầy cảm giác thiêng liêng thần thánh, khiến cho người ta không tự chủ được trầm mê ở trong đó.
"Điêu trùng tiểu kỹ!" Tần Kiền Hoàng hít thở, pháp tướng Thượng Hoàng Huyền Quang xuất hiện ở phía sau, thiên địa lực lượng bốn phía trực tiếp bị nàng cô đọng thành một tòa Thần Sơn năm màu đập xuống, va chạm ầm ầm với pháp tướng Thiên Quốc của Yêu Nguyệt, trước sau bất quá chỉ mấy giây, pháp tướng Thiên Quốc liền sụp đổ ầm ầm, còn Thần Sơn thì trực tiếp đập về phía đỉnh đầu của Yêu Nguyệt.
Nhưng mà không đợi Thần Sơn chân chính rơi xuống, một chiếc cự phủ Khai Thiên đã bổ thiên địa nguyên khí ra, lấy uy thế khai sơn phá thạch bổ vào bên trên Thần Sơn năm màu, bổ nát toàn bộ Thần Sơn, Thần Sơn hóa thành một đoàn thiên địa nguyên khí tản mạn ra.
Mà sau khi bổ nát Thần Sơn, cự phủ Khai Thiên lại phát ra một tràng âm thanh máy móc, sau đó vậy mà biến hóa thành một cái hộp sắt vuông phiêu phù ở bên cạnh Tiểu Mặc Tử - Lỗ Diệu.
"Vạn Đạo Cơ Hạp của Mặc Môn?" Tần Kiền Hoàng chau mày, nhìn chằm chằm về phía Yêu Nguyệt cùng với Lỗ Diệu, bầu không khí lập tức trở nên ngưng trọng.
Mà cùng lúc đó…
Đám người Trần Khuynh Địch tiến hành thu liễm khí tức, lặng lẽ trốn ở bên trong gò núi, xuyên thấu qua khe hở quán sát Tần Kiền Hoàng, Yêu Nguyệt còn có Lỗ Diệu.
Làm sao bây giờ? Ở trên đỉnh đầu có người đánh nhau, bầu không khí rất khẩn trương, ta hiện tại có nên đi ra ngoài hay không?
Nhưng kết luận lại mà nói, Trần Khuynh Địch cũng không thể trốn được bao lâu.
Bởi vì vào lúc đầu Tần Kiền Hoàng động thủ với Yêu Nguyệt và Lỗ Diệu, khí thế giữa song phương bộc phát ra đã trực tiếp hất bay hơn phân nửa cái gò núi nhỏ, đám người Trần Khuynh Địch tự nhiên là cũng không thể ẩn nấp được nữa.
"Ầm."
Theo cái gò núi nhỏ sụp đổ, đám người Trần Khuynh Địch bị bại lộ ở trong không khí, mặc dù đã thu liễm khí tức, nhưng mọi người ở đây cũng không phải là kẻ mù lòa, tự nhiên là phóng lực chú ý lên trên người của Trần Khuynh Địch, nhất là Long Ngạo Thiên cùng với Huyền Lưu Ly đang kịch chiến với nhau.
"Trần Khuynh Địch?"
Tần Kiền Hoàng nhíu mày nhìn Trần Khuynh Địch, mà Yêu Nguyệt thì giống như cười mà không phải cười, chỉ có Lỗ Diệu là lộ ra sắc mặt cổ quái, bầu không khí đột nhiên trở nên hết sức khó xử.
Sau khi trầm tư trong chốc lát, Trần Khuynh Địch liền phất phất tay, nói: "Chào buổi sáng? Mọi người đã ăn cơm hay chưa? Ta vừa mới đi ngang qua..."
"Trần Khuynh Địch!"
Không đợi Trần Khuynh Địch biểu đạt xong thiện ý của mình, ở một phía chiến trường liền bỗng nhiên truyền đến một tiếng rồng gầm giận dữ, chỉ thấy Thái Tử Hoành Xương trước đó vẫn đang một mực triền đấu cùng với Trương Chính Nhất, vậy mà trực tiếp bỏ mặc Trương Chính Nhất, giống như một đạo tia chớp màu đen lao vọt về phía Trần Khuynh Địch.
Ở bên trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có Thái Tử Hoành Xương là tùy tâm sở dục nhất. Huyền Lưu Ly xuất thân từ Phật Môn, Long Ngạo Thiên bây giờ cũng là người Minh Giáo Ma Đạo, Tần Kiền Hoàng thì có thương thế trên người, Trương Chính Nhất vốn là không có hứng thú gì đối với Trần Khuynh Địch, mà Yêu Nguyệt cùng với Lỗ Diệu lại càng không có lý do đối địch cùng với Trần Khuynh Địch, tính toán như vậy, thì cũng chỉ có một mình Thái Tử Hoành Xương là không có một chút trói buộc nào.
Dù sao thì hắn cũng không muốn đảm nhiệm vị trí Tổng chỉ huy Cẩm Y Vệ, mục đích hắn tới nơi này chỉ là tìm Trần Khuynh Địch để rửa sạch nhục nhã, sau khi nhìn thấy Trần Khuynh Địch, hắn làm sao lại có thể thờ ơ? Hơn nữa nếu như có thể khiến cho Trần Khuynh Địch bị loại khỏi lần tuyển chọn này, vậy thì đó càng là điều mà Thái Tử Hoành Xương hi vọng.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận