Phản Diện Siêu Cấp

Chương 499: Ù tai

 
 
 
Trần Khuynh Địch: "? ??"
Vì sao lại trở thành cái dạng này?
Chiến đấu trở nên hết sức căng thẳng, mặc dù ở trong lòng của Trần Khuynh Địch nghìn cái không hiểu, một vạn cái không nguyện ý, nhưng sự thật cũng sẽ không bởi vì ý nghĩ của hắn mà thay đổi, mà huống hồ ở trong mắt mọi người, Trần Khuynh Địch thế nhưng chính là Sát Nhân Cuồng Ma!
Sát Nhân Cuồng Ma, nói một cách khác chính là biến thái, lại nói một cách khác chính là người cuồng chiến đấu! Dạng người này có thể chiến đấu đồng thời cùng với ba người nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi, tại sao lại không nguyện ý đây?
Bất kể là Long Ngạo Thiên, Huyền Lưu Ly, hay là Thái Tử Hoành Xương, cũng đều nghĩ như vậy, hơn nữa bọn hắn còn âm thầm hâm mộ Trần Khuynh Địch vì có được uy thế như thế.
Xuất thủ trước nhất vẫn là Thái Tử Hoành Xương, chỉ thấy hắn hóa thành Hàng Thế Long Thần phun trào hắc khí, trảo rồng trước còn có sừng rồng bị Trần Khuynh Địch đánh nổ nát trước đó đã nhao nhao hồi phục, cơ thể rồng vặn vẹo, đuôi rồng khổng lồ phảng phất như một chuôi roi thép, hung hăng quất về phía đỉnh đầu của Trần Khuynh Địch.
Mà Huyền Lưu Ly cũng theo sát phía sau, pháp tướng Quân Âm ngàn tay ngàn mắt kiên quyết lao lên, thiên thủ bóp thành ấn, Sư Tử Ấn, Bảo Bình Ấn, Đại Quang Minh Ấn, Bỉ Ngạn Ấn, vân vân…trong chớp mắt chính là hơn ngàn loại Pháp Ấn oanh ra, đồng thời thiên nhãn cũng bắn ra ánh sáng vàng, cấu thành một cơn mưa vàng!
Phật Môn cuối cùng vẫn là có nội tình rất thâm hậu, Huyền Lưu Ly vừa xuất thủ chính là một kiệt tác, ở xung quanh hơn mười trượng Trần Khuynh Địch toàn bộ đều là phật quang, ở trong mắt của người ngoài là phật quang ấm áp, nhưng khi rơi vào trên người của Trần Khuynh Địch, mỗi một tia phật quang đều phảng phất như một dãy núi liên miên vô cùng nặng nề, ép tới khiến cho hắn căn bản là không có cách nào né tránh.
Gần như đồng thời, Long Ngạo Thiên cũng rút đao mà lao lên!
Long Ngạo Thiên lúc này mặc dù còn chưa hồi phục tới đỉnh phong, nhiều nhất là chỉ có khoảng tám thành thực lực ở thời kỳ toàn thịnh, nhưng bởi vì nguyên nhân nhặt được một kiện Thần Binh, hắn lúc này kỳ thật so với thời điểm giao thủ cùng với Tần Kiền Hoàng cũng không có bao nhiêu chênh lệch, Nhất Thức Thần Đao chính là chém về phía giữa lưng của Trần Khuynh Địch.
Mà cho đến tận giờ phút này, Trần Khuynh Địch mới kịp phản ứng.
"Cái đệch? ! Đây không phải là Long Ngạo Thiên hay sao?"
Không sai, hắn đúng Long Ngạo Thiên, tốc độ phản ứng của ta là quá chậm a, đậu xanh rau má!
Long Ngạo Thiên hiện tại xem như đã biết được nguyên nhân vì sao vào thời điểm Trần Khuynh Địch nói "Hồng cái gì thái tử", Cơ Hoành Xương lại đột nhiên nổi điên rồi.
Chuyện này đổi thành ai cũng sẽ tức điên a! Thế là Long Ngạo Thiên cũng lập tức nổi điên, đao quang vốn còn đang giữ lại một chút, lập tức phát huy ra toàn lực!
Ba vị chí cường giả thế hệ tuổi trẻ ở trong cùng một thời đại, vô luận là ai cũng có bối cảnh thâm hậu, võ công tuyệt học cũng đều là cực kỳ cường hãn, phóng tới chỗ nào cũng đều là thiên kiêu chi tử trấn áp một thế hệ, mà bây giờ lại liên thủ với nhau xuất thủ đối với Trần Khuynh Địch, cỗ lực áp bách này là rất rõ ràng!
Trọng yếu hơn chính là, bởi vì tính đặc thù của toà bí cảnh này, vô luận ai cũng là ôm suy nghĩ đánh chết Trần Khuynh Địch để xuất thủ! Loại áp lực này, thậm chí là còn vượt qua thời điểm ngày xưa Trần Khuynh Địch lấy tu vi Hợp Đạo Tôn Giả giết Tông Sư ở Tây Vực, cảm nhận được áp lực sinh tử chân chính.
Mà cỗ thanh thế kinh khủng này, cũng khiến cho Tần Kiền Hoàng, Trương Chính Nhất ở cách đó không xa hơi biến sắc, mà Yêu Nguyệt chỉ có cảnh giới Hợp Đạo Tôn Giả càng là lộ ra dị sắc. Mà Lỗ Diệu cũng khá là rung động.
Chỉ có Dương Xuân, Trần Tiêm Tiêm, còn có Lạc Tương Tư là vẫn bình tĩnh nhất.
"Ách? Đại ca ca của ngươi đang bị người ta vây công kìa? Không có ý định đi lên hỗ trợ hay sao?"
"Không sao cả." Đối mặt với nghi vấn của tiểu Yêu, Dương Xuân vô cùng tự tin nói: "Đại ca ca sẽ không thua."
"Tự tin đến như vậy?"
"Bởi vì đây chính là sự thật."
Đối với lời nói của Dương Xuân, Trần Tiêm Tiêm cùng với Lạc Tương Tư cũng lộ ra vẻ mặt đó là chuyện đương nhiên, gật đầu một cái.
Chỉ có các nàng đã một đường đi theo Trần Khuynh Địch đi đến cuối mới có thể lý giải, vô luận là ở Thành Thanh Đế Nam Cương, hay là ở Viêm Hán Quốc, lại hoặc là ở Tiêu Thành Tây Vực, Ung Châu Đạo, hay là Tây Cương Đạo, Trần Khuynh Địch cũng đều chưa từng bại! Vô luận là dạng địch nhân gì, cũng đều không đỡ nổi thiết quyền của sư huynh!
Trải qua nhiều chuyện như vậy, ba nữ tự nhiên đã sớm nhận định một cái sự thật, sư huynh chính là vô địch!
Ở bên trong phật quang vô tận, hai mắt của Trần Khuynh Địch đau muốn nứt, sắc mặt trở nên tái xanh.
M* nó!
Sắp bị đánh hội đồng chết rồi!
Cưỡng ép di chuyển thân thể, Trần Khuynh Địch trực tiếp bắt lại thần đao của Long Ngạo Thiên, nhưng cho dù là hắn đã luyện thành nhục thân Kim Đan, cũng bị phong mang khủng bố trên đao xé rách bàn tay, máu tươi có thể so với bảo dược không ngừng nhỏ giọt xuống đất, thậm chí khiến cho mặt đất dưới chân cũng đều xuất hiện mấy phần sinh cơ.
Đồng thời Trần Khuynh Địch cũng đối mặt với cái đuôi rồng quất về phía sau ót, hắn cũng không tránh không né, trái lại còn nhảy vọt lên nghênh đón, một tiếng nổ mạnh giống như là sắt thép va chạm vang lên, vảy rồng ở bên trên đuôi rồng nổ tung, bắn ngược về phía sau, còn Trần Khuynh Địch thì rơi xuống đất một lần nữa, hai chân khảm thật sâu vào trong mặt đất.
Đây là đầu thiết!
Trần Khuynh Địch sau khi rơi xuống vẫn gắt gao nắm lấy trường đao của Long Ngạo Thiên như cũ, hung hăng kéo một phát, quả thực là đã kéo Long Ngạo Thiên vào bên trong quang ấn của Huyền Lưu Ly, sau đó lập tức hít vào và thở ra, cơ bắp xương cốt toàn thân vào thời khắc này đều không ngừng chấn động, sau đó bỗng nhiên phun ra một cái âm tiết cổ quái.
Không nghe được cụ thể Trần Khuynh Địch hô cái gì, tất cả mọi người chỉ cảm thấy thế giới bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, đây là hiện tượng do âm thanh lớn tới một trình độ nhất định mới có thể đưa tới, Long Ngạo Thiên ở gần nhất hai lỗ tai càng là đi du học, mà Huyền Lưu Ly cùng với Thái Tử Hoành Xương càng là bị choáng và ù tai.
Cùng lúc đó, theo một tiếng gầm lên giận dữ này của Trần Khuynh Địch, một đoàn khí trắng cũng được hắn phun ra, nhìn như là thể khí, nhưng trên thực tế lại mang theo một cỗ dương cương chi ý nóng đến mức đủ để để làm tan chảy vàng và sắt, khí trắng dập dờn, khuếch tán ra, phật quang và phật ấn bốn phía liền sụp đổ giống như là một giấc mộng hão huyền vậy!
Khí huyết của võ giả là đủ để tận diệt Quỷ Thần, tà ác bất xâm, mà ở bên trong một ngụm khí trắng này của Trần Khuynh Địch, không chỉ ẩn chứa khí huyết của hắn, còn có nguyên thần, cương khí, ba yếu tố cô đọng mà thành Khí! Hơn nữa còn có quyền ý phá pháp mà Trần Khuynh Địch tôi luyện từ trước cho đến nay, có thể nói là vừa đơn giản vừa phức tạp!
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận